SỐ PHẬN TRUNG CỘNG TRƯỚC MỘT CUỘC CHIẾN VỚI MỸ VÀ ĐỒNG MINH
Thế giới đang lo ngại trước âm mưu bành trướng kinh tế cũng như quân sự của Trung cộng, nhưng theo thiển ý chúng tôi, kinh tế và quân sự của Trung cộng ở thời điểm nầy (2010) nhìn bên ngoài tuy đáng ngại cho tương lai trật tự cũng như hoà bình thế giới, nhưng đó chỉ là những thực tế thiếu căn bản và giả tạo, vượt ngoài khả năng, thì có thể xem như một sức mạnh ảo. Tiềm lực đỏ của khối cộng hiện nay, điển hình là Trung quốc, chỉ là một trái bong bóng đã được thổi phồng lên nhằm trấp áp chư hầu đồng thời hù dọa thế giới. Nghiên cứu kỹ về khả năng kinh tế cũng như quân sự, chúng tôi nghĩ rằng Trung cộng cũng chỉ là một con hổ giấy, dễ dàng cháy thành tro trong một sớm một chiều khi đối đầu trước sức tấn công đồng loạt của khối tự do về hai mặt kinh tế lẫn quân sự. Do đó có thể hiểu rằng, Trung cộng đang thật sự lo sợ một cuộc chiến tranh xảy ra khi đối đầu với sức mạnh gấp hàng chục lần. Một điều cần ghi nhận thêm, thế giới đã thấy rõ âm mưu bá quyền của tập đoàn cộng sản Trung quốc thì khối tự do nhất quyết phải ra tay nhổ tận gốc chế độ đầy tham vọng nầy hầu tránh cho nhân loại một ‘hậu họa da vàng trong lớp áo màu đỏ’.
Để giải thích thiển ý nầy, thử xét qua tiềm lực quân sự, kinh tế cũng như chính trị để thấy những điểm ‘tử’ (chết) của Trung cộng và hình dung được hậu quả sẽ xảy ra một khi cuộc chiến thu gọn giữa hai khối tự do và công sản. Sở dĩ chúng tôi dùnh chữ thu gọn vì nghĩ rằng, nếu có một cuộc chiến trong tương lai thì các cường quốc Mỹ-Âu sẽ dàn xếp với Nga cũng như Khối Á Rập để chiến tranh có thể xảy ra giữa các cường quốc do Mỹ chủ động với Trung cộng và Bắc Hàn. Chúng tôi không nghĩ rằng đây là trận chiến thứ III theo như nhiều nhà tiên tri tiết lộ là do cộng sản Nga hoặc khối Á Rập gây nên, mà chỉ là một chiến tranh thu hẹp nhằm tiêu diệt mối họa cho thế giới đồng thời ổn định và đem lại hòa bình cho khu vực Đông Á Châu mà trong đó Nga cũng như khối Á Rập đều có lợi. Từ nhiều năm qua, Mỹ đã chuẩn bị đánh Tàu bằng cách viện cớ can thiệp vào Iran (nguyên tử) cũng như khối Á Rập tại Đông Á (khủng bố) nhằm ngăn chận nguồn tiếp tế nhiên liệu, thì nay Mỹ phải giải quyết càng sớm càng tốt để nhanh chóng dập tắt sự bành trướng của Trung cộng, vì đây là thời điểm thuận lợi để giảm thiểu thiệt hại từ nhân lực đến vật lực. Nếu khối tự do chần chừ kéo dài thêm vài thập niên nữa, có lẽ hổ giấy Trung cộng sẽ thành hổ thật và lúc đó nếu xảy ra chiến tranh thì ‘mười người chết bảy còn ba, chết hai còn một mới ra thái bình’. Theo một số nhà phân tích, trong vòng một thập niên nữa nếu Trung cộng vẫn duy trì được đà phát triển như hiện nay mà Mỹ không đánh gục Trung Quốc trước trong thời điểm nầy, thì Mỹ sẽ mất vị thế cường quốc đứng đầu thế giới.
Trong lúc Trung cộng đang điên đầu vấn đề biển Đông, tranh chấp quyền lực với Mỹ cũng như các xứ lân bang, đồng thời bị các thuộc địa nổi dậy đòi tự trị thì Trung cộng sẽ vấp phải những sơ hở chính trị bởi thái độ hách dịch, ngoan cố, phô trương… để rồi xảy ra như hành động gây hấn quân sự, thì đây là cơ hội tốt để khối tự do mở màn cho việc nổ súng dứt điểm mối hiểm họa thế giới. Chúng tôi nghĩ rằng, nếu xảy ra chiến tranh với khối Âu-Mỹ trong thời điểm nầy thì Trung cộng không phải là đối thủ cân xứng trước sức mạnh khổng lồ của khối tự do và cuộc chiến sẽ chấm dứt nhanh chóng khi trái bong bóng cộng sản bị xì hơi. Dưới đây đề nghị xét qua các phương diện quân sự, kinh tế và chính trị của Trung cộng trong thời điểm nầy để có thể nghĩ rằng Trung cộng chỉ là một con cọp giấy !
A. Lực lượng quân sự (Quân đội, Vũ khí và Chiến trường) :
1. Ngày nay không còn chiến tranh quy ước như thời trước, hai bên dàn trận xáp chiến để chiếm từng ngọn đồi, từng vùng đất. Như vậy cả hai đối thủ không cần một đạo quân đông đảo để sắp hàng ra trận, thì dù một nước có 1 tỷ 4 dân số với hàng trăm triệu quân lính cũng không thể nắm phần quyết định trên các chiến trường. Đó chưa kể đạo quân nầy đang bị cô lập cả bốn phía, ít kinh nghiệm chiến đấu và vũ khí còn kém quá xa so với Tây Phương. Hơn nữa chiến trường Trung cộng là một cái ‘rọ’ ngăn chận bởi các xứ tự do chung quanh với một vùng biển eo hẹp (biển Đông) mà Tây Phương cũng đang có mặt, thì chiến trường trên không, dưới đất hay trong vùng biển nhỏ bé của Thái Bình Dương cũng chỉ là những điểm tập trung cho các vũ khí nguyên tử từ không gian giáng xuống, từ các khu vực quân sự của Nhật Bản, Đại Hàn, Afghanistan, Ấn Độ, Phi luật Tân, Thái Lan và Việt Nam (?) cũng như các loại hỏa tiển tầm xa rót vào từ hải phận quốc tế. Vậy chiến trường của Trung cộng bị đóng khung trong vòng vây của những đồng minh Á châu lân bang thì cường quốc Âu-Mỹ rảnh tay hoành hành từ trên không trung đến các đại dương, từ chiến thuật cho đến tiếp vận. So sánh sức mạnh của hai đối thủ thì Tàu cộng vẫn còn xa gấp cả chục lần với những vũ khí hiện đại của khối Âu-Mỹ. Một số máy bay, tàu ngầm, chiến hạm trang bị nguyên tử của Trung quốc không đủ khả năng để đối đầu với những máy bay tàng hình ném bom, các chiến cụ nguyên tử vừa mới xuất xưởng cũng như những hàng không mẫu hạm vô địch của hải quân Mỹ đang hướng mũi về lãnh thổ Trung quốc. Lấy một ví dụ rất tầm thường để chứng minh rằng thông tin tình báo cũng như khả năng thăm dò qua vệ tinh của Trung quốc còn yếu kém, đó là trên 20 ngàn hỏa tiễn ‘cruise’ mang đầu đạn nguyên tử đã được khai triển ở các nước láng giềng và các tàu ngầm Ohio Class đã đến sát lãnh hải, nhưng khi Trung quốc khám phá ra thì các điểm chiến lược trên lãnh thổ Tàu đã nằm trong tầm phóng hỏa tiễn của Mỹ.
2. Chiến thuật thành công ở chiến trường của cộng sản từ trước đến nay là ồ ạt thí quân hoặc xử dụng du kích đánh lén. Pháp đã thua Việt cộng với lối tấn công biển người tại Điện Biên Phủ năm 1954. Mỹ thì khốn đốn về du kích từ Việt Nam, Iraq cho đến Afghanistan. Nhưng nếu một cuộc chiến mới sẽ xảy ra, chắc chắn các chiến thuật xưa nầy không còn thích hợp, vì bây giờ không cần những cuộc đổ bộ cũng như trận địa chiến xảy ra ngay trên vùng hải-lãnh Trung cộng. Ai làm chủ vùng biển, ai làm chủ vùng trời và ai mạnh về vũ khí hiện đại thì sẽ thắng dễ dàng với một bộ tham mưu đánh từ phòng lạnh và bằng cách bấm nút điều khiển… Một khi đã khóa tay Trung cộng và làm chủ chiến trường bằng hỏa lực tầm xa, khối đồng minh với hàng trăm sư đoàn, được huấn luyện đầy đủ kinh nghiệm qua các chiến trương Iraq và Afghanistan sẽ được vận chuyển khẩn cấp để đáp ứng trật tự an ninh theo nhu cầu ‘hậu chiến trường’ của các thành phố và những vùng quan trọng. Đây là một điểm mạnh của Mỹ và đồng minh, so với Trung cộng là một đội quân thiếu kinh nghiệm chiến trường và chống đỡ bằng chiến thuật phòng thủ cố định, tức là ở thế thủ của một quân đội mà từ xưa đến nay chỉ dùng để đánh bóng và bảo vệ chế độ.
3. Theo nhiều tài liệu quân sự, những nhà phân tích cho thấy khả năng quân sự (vũ khí) của Trung cộng còn kém xa dưới cả chục lần so với Tây phương. Trong đó đa số vũ khí tự sản xuất cũng như mua từ Liên sô cũ và của Nga hiện giờ. Với vũ khí do Liên sô sản xuất trước kia (tàu ngầm, hỏa tiễn, máy bay, giàn phóng nguyên tử….) dù chưa xử dụng, thì khả năng và tầm hoạt động đã yếu mà còn ‘bị’ Tây phương thông suốt cấu trúc kỹ thuật thì những loại vũ khí nầy chỉ đáng là đồ chơi so với các vũ khi hiện đại của thời nguyên tử bây giờ. Một số vũ khí do Trung cộng sản xuất hoặc mới mua sau nầy của Nga là những hàng vừa xuất xưởng, chưa có ‘kinh nghiệm’ chiến trường thì sẽ trở thành những mồi ngon của hỏa lực phản pháo Tây Phương. Các loại hỏa tiễn tầm xa của Trung cộng khó bắn tới Washington hay Paris, mà nếu có phóng tới thì cũng bị những phương tiện chống hỏa tiễn của Tây phương phá nổ ngay trên tuyến đường đi. Ngoài ra, lực lượng quân đội nhân dân dù có hàng trăm triệu lính với Aka, xe tăng, đại bác, giàn phóng cũng không thể làm một cuộc viễn chinh như thời Napoléon ngày trước. Lực lượng quân đội lớn lao nầy chỉ tập trung trên lãnh thổ Tàu cộng thì đây là mục tiêu cho các con mắt điện tử của hàng ngàn vệ tinh mang đầu đạn nguyên tử đang hướng về họ.
4. Trung cộng là xứ tiêu thụ nhiên liệu quan trọng hàng đầu trên thế giới, nhưng Trung quốc không có mỏ dầu, phải nhập cảng từ các xứ Iran, Nga, Trung Phi cũng như Trung Mỹ. Dầu lửa là một phương tiện chiến lược quyết định sự tồn vong của Tàu cộng. Đây là yếu điểm (điểm tử) của một quốc gia đang phát triển mạnh về kỹ nghệ. Dù rằng Trung quốc có chuẩn bị dự trữ một số lượng nào đó nhưng một khi chiến tranh xảy ra, bị cô lập tất cả các nguồn tiếp tế thì chế độ Tàu cộng cũng phải tan rã một cách nhanh chóng. Trước khi quyết định đánh chế độ cộng sản Tàu, Mỹ đã chuẩn bị một chương trình chận đứng nguồn cung cấp dầu lửa cho Trung quốc như Mỹ đã gây sự và tố cáo Iran vấn đề nguyên tử đồng thời đổ quân vào Afghanistan và phía Tây của Tàu cộng (truy lùng bọn khủng bố Bin Laden) để chận đường tiếp tế dầu lửa từ Nga chạy vào Trung cộng qua ngã Kazakhstan, Kirghizistan bằng đường ống…. Và một khi cuộc chiến bùng nổ, kế hoạch cấm vận sẽ bao vây toàn bộ nước Tàu thì Tàu cộng dù ngoan cố cũng không thể cầm cự lâu ngày vì vấn đề thiếu tiếp vận nhiên liệu.
B. Ảnh hưởng Chính Trị (Sự nổi dậy từ trong nước. Các chư hầu đòi tự trị. Vòng vây của các nước trong khối tự do. Ảnh hưởng của các thế lực tài phiệt) :
Trung cộng đã mất ảnh hưởng chính trị tốt đối với lân bang cũng như quốc tế qua mưu đồ xâm nhập từ hàng hóa đến thành phần lao động để lũng đoạn kinh tế và chính trị. Đối với Âu-Mỹ, sự xuất hiện từ hàng hóa đến việc xâm nhập nhân sự một cách ồ ạt là mối quan tâm cho chính quyền cũng như dân chúng của các quốc gia nầy. Ngay cả những xứ Phi Châu chậm phát triển, Trung quốc vừa xâm nhập thương trường địa phương nầy những loại thực phẩm và hàng công kỹ nghệ bị các cường quốc Âu Mỹ tẩy chay trả về vì tính cách độc hại và thiếu an toàn, thì Bắc Kinh cũng đã bắt tay thi hành thủ đoạn bóc lột sức lao động dân của những quốc gia nầy trong các công ty xí nghiệp do chúng vừa làm chủ. Từ đó người ta thật sự mới nhận ra nguy cơ của ‘dịch Tàu’ với mưu đồ thống trị thế giới, ngấm ngầm như một bệnh truyền nhiễm đang lan rộng và hăm dọa loài người.
1. Đối nội, đảng cộng sản Tàu phải đương đầu với các phong trào chống đối. Sinh viên cũng như giới trí thức đã ra mặt xuống đường… biểu hiện qua biến cố Thiên An Môn cũng như tổ chức Pháp Luân Công với hàng trăm triệu hội viên… Sự chống đối của các thành phần đối lập và yêu nước tại Tàu cộng đã chứng tỏ cho thế giới biết rằng chế độ Bắc kinh dù có phô trương bằng hình thức nào đi nữa cũng không thể che giấu được tình trạng tập đoàn cầm quyền đã mất lòng dân và đảng cộng sản Tàu đang trên đường thái hóa. Như vậy việc khối tự do đánh thẳng vào Tàu cũng là một hành động giúp người Trung Hoa thống nhất đất nước (Đài Loan), giải phóng cho dân tộc Nội Mông, Tây Tạng cũng như dân chúng đã bị nhuộm đỏ trong suốt chiều dài lịch sử.
2. Tình hình chính trị và địa thế chiến lược của Trung quốc là những điểm bất lợi cho một cuộc chiến đại quy mô sắp đến : Tại nội địa, Mongolie Intérieure, Xinjiang cũng như Tibet (Tây Tạng) đang đòi tự trị. Nếu chiến tranh xảy ra thì đây là cơ hội tốt để các dân tộc bị trị nổi dậy giành độc lập. Nước Tàu lúc đó sẽ bị xâu xé, chia năm xẻ bảy bởi chiến tranh xảy ra, trái bong bóng đang căng sẽ xì hơi và đâm đầu xuống tức khắc. Đối với bên ngoài, các quốc gia lân bang bao quanh nước Tàu đều nằm trong khối tự do. Phía Tây Nam : Các xứ Á Rập gồm những nước như Kazakhstan, Kirghizistan, Tadjikistan, đang nằm dưới trướng của Nga và chịu ảnh hưởng của Mỹ, Afghanistan hiện là điểm chiến lược của Mỹ và đồng minh. Vùng Á Rập Tây Á là đường chuyển vận dầu lửa từ Nga đang bị đồng minh kiểm soát. Cũng nên nói thêm rằng Mỹ đã thuê căn cứ Manas ở Kirghizistan (để chận đứng các ống dẫn dầu từ Nga) và đặt căn cứ quân sự trên đảo của Tây Ban Nha gần Vénezuela để chận Vénézuela tiếp tế dầu cứu nguy cho Trung quốc). Phía Nam : Ấn Độ, một quốc gia cũng trên 1 tỷ người với tiềm năng vũ khí nguyên tử, là kẻ đang tranh chấp biên giới với Tàu cộng, quốc gia nầy không ngồi yên và chắc chắn sẽ vùng dậy tiếp tay đánh một đối thủ đáng sợ về nhân số, chính trị cũng nhu kinh tế. Từ Phía Đông xuống đến Đông Nam Á Châu là một thành trì chống cộng gồm Nhận Bản, Nam Hàn, Phi Luật Tân, Mã lai, Nam Dương, Thái Lan… Riêng đối với Việt Nam, ngay từ bây giờ, Hà Nội đang lưu manh đi nước đôi, vừa đội quan thầy Tàu cộng lên đầu vừa bắt tay với Mỹ, thì một khi bộ chính trị trung ương ngửi thấy mùi chiến tranh, chắc chắn bọn chúng sẽ chạy theo kẻ mạnh để xin hai chữ bình an và lấy lại Hoàng Sa Trương Sa nhằm chuộc tội. Chung quanh Trung quốc là các quốc gia thuộc khối đồng minh, như vậy chiến trường chỉ còn thu gọn trong phạm vi nội địa và một phần biển Đông thuộc hải phận của Tàu… Khối tự do đã bao vây chiến trường kể cả chung quanh, trên không và vùng biển thì nước Tàu là mục tiêu bị cô lập trong cái ‘rọ’ của các vũ khí và chiến cụ có tầm hoạt động đường xa. Đây là điểm yếu mà Bắc Kinh đã biết và lo sợ.
3. Các cường quốc Âu-Mỹ, đảng nào phe nhóm nào cầm quyền thì đường lối và quyền lợi của họ cũng bị các thế lực tài phiệt chi phối không nhiều thì ít. Mục tiêu của các nhóm nầy là dùng kinh-tế-thương-mãi để làm giàu bằng cách phát triển chiến tranh, hay có thể hiểu ngược trở lại, tạo ra chiến tranh để giải quyết tất cả những vấn đề liên quan đến kinh-tế-thương-mãi. Súng đạn, máy bay tàu chiến hay những phẩm vật mang lại tang thương chết chóc con người nhưng cũng chính là mục tiêu hàng hóa để làm giàu cho giới tài phiệt. Mới trong vòng hơn một thập niên vừa qua, cũng nhờ phát triển kinh tế và chuẩn bị chiến tranh, Trung quốc đã xuất hiện thêm giai cấp mới, gọi là tài phiệt đỏ. Nhóm nầy dù xuất hiện sau nhưng phát triển một cách ‘thần thánh’, vì chính các cấp lãnh đạo đảng hoặc bà con dòng họ của chúng đã dựa vào họng súng, kẽm gai, nhà tù để độc quyền bóc lột và trở thành những tên tỷ phú đỏ núp bóng dưới cái võ ‘cộng sản bần cố nông’…. Chúng phát triển được là nhờ vào chế độ tư bản, nghĩa là bắt tay mở cửa thỏa hiệp với kẻ thù truyền kiếp qua con đường hợp tác đầu tư và xâm nhập thị trường quốc tế để từ đó phát triển kinh tế và quân sự nhằm thực hiện giấc mơ thống trị thiên hạ.. Sự kiện nầy chắc chắn sẽ gây trở ngại quyền bá chủ của các nhóm tài phiệt Tây phương, thì, Tây phương phải có thái độ và hành động đối với các nhóm tài phiệt đỏ nầy. Đây có thể là lý do để hiểu ngầm rằng các nhóm tài phiệt đã bật đèn xanh và ủng hộ chính quyền Mỹ gây chiến để tiêu diệt các nhóm tài phiệt đối lập mới. Chiến tranh cũng là mục tiêu tạo thêm nhu cầu chiến trường nhằm tiêu thụ các loại vũ khí mà các quốc gia đại tư bản Tây phương xem như phương tiện để làm giàu. Vậy một khi đã có kế hoạch thì chắc chắn Mỹ sẽ đánh, và đánh thì sẽ thắng chớp nhoáng, không cầm chừng cù cưa như tại Iraq cũng như Afghanistan.
C. Tình trạng kinh tế (Thực chất nền kinh tế. Liên quan giữa Trung quốc và quốc tế. Hậu quả sau cuộc chiến)
Chính hàng lậu, hàng giả mạo, hàng bắt chước (hàng nhái, nói theo danh từ việt cộng) và nhất là sản phẩm độc hại cũng như thiếu an toàn do Tàu cộng ồ ạt phá giá, tung ra thị trường quốc tế - vì lợi nhuận hay mục đích đầu độc nhân loại - thì Trung quốc sẽ lãnh hậu quả của một cuộc ‘chiến tranh trừng trị kinh tế’ có tính cách ‘hội đồng’ từ các nước tư bản. Và cũng vì sự phát triển kinh tế từ ‘căn bản trên cát’ được chắp vá do đơn đặt hàng của khối tự do, thì nền kinh tế Tàu cộng sẽ thảm bại một cách nhanh chóng khi tiếng súng khai hỏa. Đồng thời chiến tranh sẽ đưa đất nước rộng lớn với 1 tỷ 4 trăm triệu người trở thành tay không và quay lại đời sống nông nghiệp trước kia với hình ảnh con trâu đi trước cái cày theo sau. Chúng tôi xin đưa ra vài hình ảnh để chứng minh :
1. Hàng xuất cảng, nhất là toàn bộ thực phẩm, Tàu đã xử dụng những chất hóa học trợ lực hoặc xúc tác chứa một lượng độc tố vượt quá hàng chục lần so với mức ấn định của các cơ quan y tế quốc tế. Những chất độc nầy tuy không gây bệnh tức thời thì cũng tích tụ trong cơ thể máu huyết và sẽ bộc phát vào một thời gian nào đó, lúc bấy giờ các nhà khoa học cũng đành bó tay trước các chứng nan y quái gở hoặc những bệnh ung thư vô phương cứu chữa. Tiếp đến, những hàng hóa tiêu dùng từ y phục đến đồ chơi trẻ em đều chứa một lượng hóa học có chất độc hại cao và thiếu an toàn cho người xử dụng mà trong những năm gần đây, các quốc gia văn minh Tây Phương từ chối nhập cảng thì Tàu cộng đem ve vãn bán giá rẽ cho các quốc gia nghèo chưa phát triển tại Phi Châu. Đây là một lối thương mãi có hậu ý của Bắc Kinh, và trước sau gì Trung quốc cũng phải trả lời trước quốc tế về hành động tội ác nầy. Khi nói đến hàng mang nhãn hiệu ‘made in China’, cần phải phân thành hai loại hàng hóa. Sản phẩm nào do các đại công ty ngoại quốc đầu tư, có trách nhiệm, có kiểm soát trước khi tung ra thị trường thì tạm thời có thể tin tưởng để tiêu dùng. Nhưng ngược lại từ hộp tăm xỉa răng, cuộn giấy đi cầu, các loại thực phẩm đến hàng tiêu dùng khác… do chính Trung quốc sản xuất và xuất cảng đều có tính cách lừa bịp, tráo trở, dùng nguyên liệu (matière première) giả, biến chế và sản xuất vô trách nhiệm, thiếu vệ sinh (bất chấp norme ISO) để giá thành phẩm trở nên rẻ mạt hầu cạnh tranh với các loại hàng hóa do khối tự do sản xuất. Chính hàng hóa của Trung quốc đã phá hoại và đảo lộn thị trường sản xuất cũng như tiêu dùng thế giới vì hai lý do. Một, Tây Phương phải nhập hàng Trung cộng vì các chính phủ nước ngoài bị ràng buộc có ẩn ý bởi các hợp đồng thương mãi hai chiều để ghi công trạng và trình diễn cán cân xuất nhập của quốc gia. Người ta ghi nhận Tàu cộng thường đặt các loại hàng thượng đẳng như máy bay, tàu chiến, thực phẩm, nguyên liệu, khoáng sản, thiết bị hiện đại và tuyệt đối không mua hàng hóa tiêu dùng bình dân sản xuất từ phía tự do. Ngược lại Trung quốc xuất vào các quốc gia Tây phương các loại thực phẩm biến chế và hàng hóa giả mạo, thiếu an toàn và thiếu chất lượng. Hai, số lượng hàng nhập đủ mọi ngành đang tràn ngập các cảng quốc tế, không đủ nhân viên quan thuế và vệ sinh để kiểm soát từng kiện hàng tráo trở một. Ba, các nhà nhập cảng nhận hối lộ, hưởng hoa hồng hay lợi nhuận cao (hối lộ là bí quyết thương mãi của người Trung hoa). Bốn, giới tiêu thụ ham rẻ bất chấp lời khuyên của các cơ quan kiểm nghiệm về an toàn cũng như sức khỏe.
Nếu một ngày nào đó thế giới ngưng tiêu thụ hàng của Trung cộng thì Bắc Kinh chỉ còn nước thu hồi hàng hóa về và biến chế trở lại thành thực phẩm để chia đều cho dân chúng ăn dặm với cháo trắng hột vịt muối.
2. Căn bản của nền kinh tế thương mãi Trung cộng dựa vào công nghiệp nhẹ, sản xuất theo đơn đặt hàng của các nhà đầu tư ngoại quốc hay chính do Trung quốc sản xuất hàng tiêu dùng để cung cấp một cách đại chúng đến giới tiêu thụ bình dân. Vào một siêu thị tại các khu vực của người Á Châu, người ta có thể bắt gặp đến 90 phần trăm hàng tiêu dùng hạ đẳng đều do Trung quốc sản xuất, và trong những khu vực dành cho người địa phương thì bách phân nầy vẫn ở một mức độ vài chục phần trăm. Sở dĩ hàng hóa Trung quốc tràn ngập ồ ạt thị trường là do các hợp đồng đầu tư của các công ty nước ngoài cũng như hậu quả của việc giao thương hợp tác song phương giữa các quốc gia. Lý do giá thành phẩm thấp là vì nhân công nội địa bị bóc lột, hàng tiêu dùng do chính Trung quốc sản xuất, xuất cảng được miễn thuế. Ngoài ra, Bắc Kinh ngoan cố phá giá đồng nhân dân tệ để xâm nhập hàng hoá dễ dàng vào các thị trường quốc tế. Từ khi nền công nghiệp nhẹ phát triển ồ ạt trên lãnh thổ nước Tàu, người nông dân bỏ ruộng vườn dồn về các nhà máy thành phố. Nếu vì lý do chiến tranh, các nhà đầu tư ngưng hoạt động rút đi hoặc không đặt hàng, không cung cấp nguyên liệu thì tất cả cơ sở và nhà máy trở thành nghĩa địa, và nếu, các nước Tây Phương đồng loạt tẩy chay hàng Trung quốc thì nước Tàu sẽ ra sao ? Một nền kinh tế dựa trên căn bản sức lao động con người và sản xuất hoàn toàn tùy thuộc vào mức tiêu thụ nước ngoài thì sẽ sụp đổ tức khắc khi không có nhu cầu. Bắc Kinh phải giải quyết thế nào khi hàng triệu tấn hàng hóa bị từ chối trả về và hàng trăm triệu nhân công trong các cơ xưởng nhà máy không có công ăn việc làm ? Đây là điểm ‘tử’ của một nền kinh tế xây trên lâu đài bằng cát mà Trung quốc thường tự hào và xem như đòn phép nặng ký để đe dọa thị trường quốc tế.
3. Nhiều quốc gia Tây Phương đang đứng trước một lo ngại về kinh tế : Các nhà đầu tư bỏ xứ đi tìm thị trường nhân công rẻ, chuyển công nghệ, cơ sở và xây dựng nhà máy ở nước ngoài, nhất là Á châu, trong đó Trung quốc là một địa bàn thu hút đặc biệt các nhà đầu tư Tây phương. Hàng hóa sản xuất xong ở ngoại quốc được nhập trở lại tiêu thụ ngay trong nước so với hàng sản xuất tại chỗ thì chiếm tỷ lệ nhỏ giọt thị trường, do đó một số hãng xưởng bắt buộc đóng cửa và nạn thất nghiệp càng ngày càng gia tăng. Việc các nhà đầu tư bỏ nước ra đi kéo theo nhiều lợi nhuận sản xuất đối với quốc gia sở tại cũng như quyền lợi thuế khóa lại rơi vào tay nước ngoài thì các nhà có trách nhiệm kinh tế phải tính lại bài toán. Bài toán ở đây là đóng cửa rút cầu bằng giải pháp quân sự. Chiến tranh là giải pháp duy nhất để giải quyết nhiều vấn đề cùng một lúc, trong đó có phần xóa tên các nhóm tài phiệt mới và rút các nguồn đầu tư về tạo công ăn việc làm cho dân bản xứ. Công việc nầy không phải thuần túy quyết định của chính phủ và lãnh đạo quân sự mà phần lớn do bàn tay của giới tài phiệt Mỹ cũng như Châu-Âu nhúng vào. Tài phiệt chỉ biết có quyền lợi, mà một khi quyền lợi không đạt được theo ý muốn hay bị tranh giành va chạm thì họ phải nghĩ đến việc thay chiều đổi hướng. Giới tài phiệt Mỹ-Âu không thể kéo dài tình trạng hiện nay để xây bê tông cốt sắt cho nhóm tài phiệt đỏ phát xuất từ những tên bần cố nông, lợi dụng môi trường ‘đỏ’ để trở nên giàu có với đầy đủ quyền lực. Nếu không chặt tay chặt chân nhóm tài phiệt mới ngay bây giờ thì trong vài chục năm nữa chúng sẽ thống trị thế giới. Đây là lý do một cuộc chiến sẽ phải xảy ra trong nay mai. Theo quan niệm của giới tài phiệt Mỹ-Âu thì phải tiêu diệt mầm mống Trung quốc để gầy dựng lại những địa bàn mới vừa béo bở, vừa dễ bảo hơn như Ấn Độ, Đông Âu và Á Rập Bắc Phi.
D. Những đòn phép mở màn cho cuộc chiến (Thay đổi hối xuất đồng Dollars. Tạo khủng hoảng kinh tế. Tăng thuế nhập tất cả hàng nhập của Trung quốc).
Một khi dứt khoát tiến hành một cuộc chiến thì phải chấp nhận bất cứ hành động gì có thể làm được để triệt hạ đối phương, không còn thắc mắc đến hiệp ước, hợp đồng ký kết hay phải quan tâm đến vấn đề nhân đạo, như vậy mới có thể mạnh tay để thắng trận.
1. Dựa vào việc Bắc Kinh thao túng tiền tệ, Mỹ chỉ cần đánh thuế hàng nhập cảng của Trung quốc lên 30% trong vòng một thời gian ngắn thì Trung quốc sẽ bật ngửa ra chết vì phá sản. Đây là một vấn đề mà bất cứ quốc gia tiêu thụ nào cũng có thể thực hiện trong các điều kiện theo luật định của chính sách ngoại thương, nhưng Bắc Kinh vẫn cao ngạo đối với những gì họ đã ký kết. Trung quốc nghĩ rằng họ là khách hàng số 1 của Hoa Kỳ cũng như một số nước ở Châu-Âu thì quyền của một người chủ nợ có thể ngang nhiên hành động và khinh thường con nợ. Nhưng trên chiến trường thương mãi người ta có trăm phương ngàn kế kiếm khẻ hở của đối phương để vô hiệu hóa hợp đồng và quỵt nợ ! Buôn bán là nghề tay phải của người Tàu. Nhưng dù được hấp thụ bí quyết gia truyền ‘chạp phô’ thì những bộ óc xuất thân từ thành phần bần cố nông cũng khó qua mặt được các tay tổ trong các tập đoàn tài phiệt Âu-Mỹ, nhất là những kế hoạch kinh tế dài hạn mà họ được đào tạo hàng chục năm trong các trường đại học chuyên nghiệp. Đây là điểm cao ngạo của những người cộng sản như chúng ta thường thấy trong đầu óc thành phần lãnh đạo của Bắc Hàn, Cuba, Việt Nam cũng như Trung Quốc.
2. Nợ không trả nổi thì chỉ còn cách ‘xù’ và một khi các con nợ đồng loạt ‘xù’ chắc chắn chủ nợ trắng tay ! Nhưng không thể dễ dàng chạy trốn mà chỉ cần tạo ra chiến tranh thì mọi chuyện đều không còn gì phải bận tâm để bàn đến nữa. Đây là bí quyết chạy làng một cách êm thấm, dù Mỹ hay quốc gia nào có trọng danh dự đến đâu thì cũng không còn cách chọn lựa nào khác, vì đây là hậu quả đương nhiên của… chiến tranh !
3. Đồng dollar của Mỹ được xem như ‘khuôn vàng thước ngọc’ cho nhiều loại tiền khác trên thế giới, nhất là các xứ Ấ Châu và nói riêng là ‘nhân dân tệ’ Trung quốc. Tàu cộng với hàng ngàn tỷ dollars, chủ nợ số 1 của Mỹ bằng công khố phiếu thì cũng tạm xem như Tàu đang giữ một nắm giấy lộn, vì bàn tay ma giáo của Mỹ có thể tạo xáo trộn kinh tế, gây bất ổn chính trị để biến dollars từ vàng, xuống bạc, xuống đồng, rồi thì chì hay đất sét (hoặc ngược lại). Như vậy số dollars khổng lồ trong tay Tàu cộng hôm nay có giá, nhưng ngày mai biến thành giấy lộn là một việc có thể xảy ra. Thay đổi hối xuất đồng dollars cũng là một đòn phép Mỹ thường xử dụng và một khi muốn đánh bại chủ nợ Tàu cộng thì Mỹ chỉ cần dùng khổ nhục kế trong một thời gian ngắn thì Trung quốc sẽ là xứ hàng đầu điêu đứng và sạt nghiệp kinh tế trước tiên.
4. Ngoài ra, nếu Mỹ ngụy tạo khủng hoảng kinh tế quy mô một lần nữa thì Tàu cộng cũng là nạn nhân chính, vì Trung quốc là nước có liên hệ mật thiết kinh tế và thương mãi với Mỹ. Kinh nghiệm cho biết cuộc khủng hoảng kinh tế thế giới 2008, thị trường chứng khoán Trung quốc và Nga đã giảm giá trị xuống 4 lần (4 còn 1). Vậy khủng hoảng kinh tế trong tương lai sẽ đưa Tàu cộng đi về đâu ?
Kết Luận
Cộng sản xứ nào cũng vậy, xuất lò chung một thầy thì tất cả đều giống nhau, nghĩa là khoác lác, to mồm, lì lợm, ngoan cố và hung hăng…. nhưng khi khối tự do nổi giận, ra tay kiếm cớ trừng trị thì chúng rút vào ốc vỏ rồi… ra thông cáo phản đối như Bắc Hàn, Cuba, Việt Nam trước đây và Tàu cộng trong mấy ngày vừa qua. Nếu lần nầy Mỹ và khối đồng minh bắt tay đánh ‘hội đồng’, Trung quốc sẽ lộ mặt thật là con hổ giấy thì các cộng sản đàn em hết nơi nương tựa và tự động cuốn gói từ bỏ cái thiên đường xã hội chủ nghĩa ưu việt của chúng.
Đinh Lâm Thanh
Mùa Hè 2010
---
Monday, August 16, 2010
Monday, August 09, 2010
Thầy Giáo cũ và Lá Cờ Vàng
Thầy Giáo cũ và Lá Cờ Vàng
Tôi bàng hoàng xúc động thật lâu khi nhận được điện thoại của một người bạn học gọi từ Pennsylvania báo tin thầy cũ của chúng tôi là thầy N. mới từ Việt Nam qua Mỹ du lịch và thầy rất mong được gặp lại tôi. Thầy tôi đang ở nhà của một người cháu ở vùng Tây Nam tiểu bang Virginia, cách nhà tôi gần 3 giờ lái xe. Tôi gọi điện thoại xuống để chào thầy và hẹn cuối tuần sẽ xuống đón thầy về nhà nhưng thầy bảo cứ để thầy đi xe lửa lên Hoa Thịnh Đốn rồi đón thầy ở nhà ga, và “đó là mệnh lệnh” nên tôi đành phải vâng lời.
Sau khi nói chuyện điện thoại với thầy, tôi đã ngồi thẫn thờ cả tiếng đồng hồ tưởng nhớ lại kỷ niệm hơn bốn năm về trước, lúc trở về Việt Nam thăm gia đình, tôi đã hỏi thăm và tìm cách đến thăm Thầy sau gần 30 năm cách biệt. Nếu không có một người bạn học dẫn tới, chắc chắn tôi không thể nào nhận ra thầy cũ của mình... Tôi chỉ nấc lên được một tiếng “thầy” rồi ôm chầm lấy thầy mà khóc òa trong tức tưởi! Thầy tôi đó, một ông lão gầy gò ốm yếu, tóc chỉ còn lơ thơ vài sợi trắng như tuyết, và vẫn chưa được “trả quyền công dân” sau bao nhiêu năm bị tù đày vì đã làm thầy của bao nhiêu người “quyền cao chức trọng” trước năm 1975. Thầy tôi chỉ là một nhà giáo dạy trường tư nhưng đã bị giam cầm và quản chế lâu hơn rất nhiều sĩ quan và công chức khác vì lúc nào thầy cũng “ngẩng cao đầu và đứng thẳng lưng” để không mất đi tư cách của một nhà giáo. Thầy tôi đã quyết định không đi Mỹ theo diện đoàn tụ, cũng chẳng nộp đơn theo diện H.O. , chỉ muốn đi du lịch một lần cho biết trước khi về với ông bà tổ tiên.
Sáng Thứ Bảy tôi thức dậy rất trễ vì tối hôm trước ngồi chuyện trò với thầy mãi tới gần 2 giờ sáng mới đi ngủ. Vừa bước xuống nhà tôi đã thấy thầy đang ngồi uống trà và đọc báo ở phòng khách. Nghe tôi chào, thầy tháo cặp kiếng lão rồi nói:
- Đúng là “đi một ngày đàng học một sàng khôn” con ạ. Mới đọc vài tờ báo đã học được nhiều chuyện hay về đời sống của người Việt mình bên Mỹ… Con uống trà hay cà phê? Vợ con đã để sẵn phích nước sôi, hộp trà, và cà phê trên bàn. Chắc thầy làm ồn nên con giật mình hả?
- Dạ không ạ. Bình thường con dậy sớm lắm. Thầy dậy lâu chưa ạ?
- Mỗi đêm thầy ngủ có vài ba tiếng thôi. Con mệt cứ lên ngủ tiếp đi.
- Con ngủ thẳng giấc rồi thầy ạ. Để con pha vội ly cà phê rồi chở thầy ra Eden chơi. Gần 10 giờ sáng rồi, thầy trò mình ra trễ khó tìm chỗ đậu xe lắm... Buổi chiều vợ chồng con và các cháu sẽ đưa thầy lên DC chụp hình và thăm Nhà Trắng, Quốc Hội, Tháp Bút Chì, Viện Bảo Tàng và những đài kỷ niệm khác.
- Tuỳ con. Nhưng thầy không muốn gia đình con phát bịnh vì phải lo tiếp đãi thầy.
Trong lúc chờ vắng xe để quẹo trái vào “Cổng Tam Quan” trước trung tâm Eden, thầy tôi hỏi lớn:
- Đường này họ đặt tên là “Đại Lộ Sàigòn” hả con?
- Dạ. Hồi đầu năm Thành Phố Falls Church cho phép cộng đồng Việt Nam để thêm tên “Saigon Boulevard” song song với tên đường chính thức là “Wilson Boulevard”. Còn bên trong khu Eden, tất cả các đường ngang dọc đều mang tên Việt Nam hết đó thầy.
- Người Việt mình bên này hay thật!
- Mai mốt thầy sang California hay Texas sẽ thấy nhiều trung tâm lớn hơn Eden nữa, và sinh hoạt người Việt dưới đó còn mạnh gấp mấy lần trên này thầy ạ.
Tôi vừa quẹo xe vào cổng, thầy tôi đã nghẹn ngào thốt lên:
- Ôi! Đẹp quá. Lá cờ… Lá Cờ Vàng… Ôi! Mấy chục năm rồi… Con nhớ chụp cho thầy mấy tấm hình dưới cột cờ nhé.
- Dạ… Mà thầy không sợ gặp rắc rối lúc trở về Việt Nam sao?? Mấy người “du lịch” khác họ sợ liên luỵ lắm nên…
- Ăn thua chi con. Ai sao kệ họ. Phần thầy đã nếm đủ rồi, chẳng có gì phải sợ hãi! Con lái xe tới gần chỗ cột cờ đi.
- Dạ… nhưng phải đứng xa xa mới chụp được thầy ạ. Cây cột cờ cao quá.
- Ừ nhỉ. Mà con nhớ chờ lúc gió nó bay bay rồi mới chụp cho đẹp nhé. Nhìn hai lá cờ Việt – Mỹ tung bay trong gió mà thấy lòng quặn đau con ạ. Ôi! Mấy chục năm rồi!
Tôi nghe giọng thầy nghèn nghẹn như không muốn thoát ra khỏi đầu môi. Tôi biết thầy mình đang xúc động lắm. Hình như đôi mắt của thầy cũng long lanh ngấn lệ…
Sau khi chụp mấy tấm hình với nhiều góc độ khác nhau, thầy cầm tay tôi nói nhỏ:
- Con đi với thầy tới chỗ cột cờ nhé.
- Dạ.
Tôi theo thầy đến bên cột cờ. Thầy tôi trịnh trọng đưa tay sờ vào cột cờ như một cái gì linh thiêng lắm, rồi từ từ ngửa mặt, nheo mắt ngắm hai lá cờ đang tung bay phần phật dưới nắng ban mai. Mãi một lúc lâu thầy mới quay lại thầm thì bên tai tôi:
- Thầy trò mình đứng im cầu xin cho những người đã hy sinh bỏ mình vì quê hương con nhé.
- Dạ. Một phút mặc niệm phải không thầy?
- Đúng. Đã có hàng trăm, hàng ngàn người bỏ mình dưới Lá Cờ này đó, con còn nhớ không? Ta bắt đầu cầu nguyện cho họ nhé.
- Dạ.
Sau mấy phút im lặng dưới cột cờ, tôi nhận ra sự thay đổi khác thường trên khuôn mặt già nua vì tuổi tác của thầy? Tôi biết biết chắc chắn đằng sau đôi mắt u uẩn đau buồn của thầy còn chất chứa bao nhiêu tâm sự không biết giãi bày cùng ai. Tôi đưa thầy dạo qua một vài cửa tiệm nhưng thầy tôi cứ lững thững đi theo như một kẻ mất hồn! Tôi dừng lại bên “quầy báo” trước cửa tiệm Phở Xe Lửa. Mặc dầu “người bán báo” hôm nay không phải là “chú thương phế binh” quen biết nhưng tôi cũng lên tiếng theo thói quen:
- Chú cho cháu xin mỗi thứ một tờ.
- Có ngay. Có ngay. 15 Đô tất cả.
Thầy cầm tay tôi giặc giặc:
- Ở nhà có mấy tờ Hoa Thịnh Đốn, Phố Nhỏ… rồi đó con. Sáng nay thầy đã đọc.
- Dạ. Không sao thầy ạ. Con mua ủng hộ các chú gây “quỹ thương phế binh”.
- Ồ. Quý hóa quá!
Chờ lúc tôi nhận lại tiền thối và xếp báo xong xuôi, thầy tôi trao cho “chú bán báo” tờ giấy 5 Đô và nói nhỏ:
- Ông cho tôi góp mấy đồng nhé.
- Dạ… Dạ… Cám ơn. Xin lỗi ông đây là…
Tôi đỡ lời:
- Thưa chú đây là thầy cũ của cháu mới từ Việt Nam qua chơi.
Không để tôi nói thêm, thầy tôi lên tiếng:
- Tình chiến hữu! Tình chiến hữu! Đẹp thật! Đẹp thật! Các ông làm hay quá.
Rồi quay sang tôi, thầy tiếp tục:
- Con chụp cho thầy một tấm hình với ông anh đây. Con chụp cẩn thận để lấy hết hình cái sạp báo nhé.
- Dạ.
Không biết thầy tôi và “ông bạn mới” to nhỏ những gì mà chú ấy phải chạy nhờ người trông dùm sạp báo để đi theo thầy tôi chụp chung một số hình dưới “sân cờ” với những nụ cười thật rạng rỡ trên khuôn mặt của cả hai người. Sau đó, thầy tôi nhất định không chịu vào tiệm ăn sáng, cứ nằng nặc bắt tôi chở về nhà để đọc báo và “con đi in ngay cho thầy mấy tấm hình!” Cũng may vợ và các con tôi đã dậy, và đang chuẩn bị bữa trưa trước khi chở thầy đi thăm thủ đô Hoa Thịnh Đốn.
Thầy kính yêu,
Bao nhiêu năm ở Mỹ, hầu như tuần nào con cũng ghé Eden, và đã hơn một lần con đậu xe sát bên cột cờ, nhưng chưa bao giờ con xúc động như mấy phút cùng thầy cầu nguyện dưới cột cờ buổi sáng hôm đó. Đúng như cha ông đã nói - “không thầy đố mầy làm nên” - con đã quên mất ý nghĩa linh thiêng của Lá Cờ nếu như con không được một lần chứng kiến “cảnh đoàn viên” của thầy và Lá Cờ Vàng ở Eden sau bao nhiêu năm cách biệt. Mãi mãi con vẫn là đứa học trò bé nhỏ của thầy. Thầy không những đã dạy con qua sách vở và bài giảng mà còn qua chính gương sống của thầy. Con cầu xin để bài học về “Lá Cờ” không phải là bài học cuối cùng thầy dạy cho con.
Nguyễn Duy-An
http://motgocpho.com/forums/showthread.php?17101-Th%E1%BA%A7y-Gi%C3%A1o-c%C5%A9-v%C3%A0-L%C3%A1-C%E1%BB%9D-V%C3%A0ng
---
Tôi bàng hoàng xúc động thật lâu khi nhận được điện thoại của một người bạn học gọi từ Pennsylvania báo tin thầy cũ của chúng tôi là thầy N. mới từ Việt Nam qua Mỹ du lịch và thầy rất mong được gặp lại tôi. Thầy tôi đang ở nhà của một người cháu ở vùng Tây Nam tiểu bang Virginia, cách nhà tôi gần 3 giờ lái xe. Tôi gọi điện thoại xuống để chào thầy và hẹn cuối tuần sẽ xuống đón thầy về nhà nhưng thầy bảo cứ để thầy đi xe lửa lên Hoa Thịnh Đốn rồi đón thầy ở nhà ga, và “đó là mệnh lệnh” nên tôi đành phải vâng lời.
Sau khi nói chuyện điện thoại với thầy, tôi đã ngồi thẫn thờ cả tiếng đồng hồ tưởng nhớ lại kỷ niệm hơn bốn năm về trước, lúc trở về Việt Nam thăm gia đình, tôi đã hỏi thăm và tìm cách đến thăm Thầy sau gần 30 năm cách biệt. Nếu không có một người bạn học dẫn tới, chắc chắn tôi không thể nào nhận ra thầy cũ của mình... Tôi chỉ nấc lên được một tiếng “thầy” rồi ôm chầm lấy thầy mà khóc òa trong tức tưởi! Thầy tôi đó, một ông lão gầy gò ốm yếu, tóc chỉ còn lơ thơ vài sợi trắng như tuyết, và vẫn chưa được “trả quyền công dân” sau bao nhiêu năm bị tù đày vì đã làm thầy của bao nhiêu người “quyền cao chức trọng” trước năm 1975. Thầy tôi chỉ là một nhà giáo dạy trường tư nhưng đã bị giam cầm và quản chế lâu hơn rất nhiều sĩ quan và công chức khác vì lúc nào thầy cũng “ngẩng cao đầu và đứng thẳng lưng” để không mất đi tư cách của một nhà giáo. Thầy tôi đã quyết định không đi Mỹ theo diện đoàn tụ, cũng chẳng nộp đơn theo diện H.O. , chỉ muốn đi du lịch một lần cho biết trước khi về với ông bà tổ tiên.
Sáng Thứ Bảy tôi thức dậy rất trễ vì tối hôm trước ngồi chuyện trò với thầy mãi tới gần 2 giờ sáng mới đi ngủ. Vừa bước xuống nhà tôi đã thấy thầy đang ngồi uống trà và đọc báo ở phòng khách. Nghe tôi chào, thầy tháo cặp kiếng lão rồi nói:
- Đúng là “đi một ngày đàng học một sàng khôn” con ạ. Mới đọc vài tờ báo đã học được nhiều chuyện hay về đời sống của người Việt mình bên Mỹ… Con uống trà hay cà phê? Vợ con đã để sẵn phích nước sôi, hộp trà, và cà phê trên bàn. Chắc thầy làm ồn nên con giật mình hả?
- Dạ không ạ. Bình thường con dậy sớm lắm. Thầy dậy lâu chưa ạ?
- Mỗi đêm thầy ngủ có vài ba tiếng thôi. Con mệt cứ lên ngủ tiếp đi.
- Con ngủ thẳng giấc rồi thầy ạ. Để con pha vội ly cà phê rồi chở thầy ra Eden chơi. Gần 10 giờ sáng rồi, thầy trò mình ra trễ khó tìm chỗ đậu xe lắm... Buổi chiều vợ chồng con và các cháu sẽ đưa thầy lên DC chụp hình và thăm Nhà Trắng, Quốc Hội, Tháp Bút Chì, Viện Bảo Tàng và những đài kỷ niệm khác.
- Tuỳ con. Nhưng thầy không muốn gia đình con phát bịnh vì phải lo tiếp đãi thầy.
Trong lúc chờ vắng xe để quẹo trái vào “Cổng Tam Quan” trước trung tâm Eden, thầy tôi hỏi lớn:
- Đường này họ đặt tên là “Đại Lộ Sàigòn” hả con?
- Dạ. Hồi đầu năm Thành Phố Falls Church cho phép cộng đồng Việt Nam để thêm tên “Saigon Boulevard” song song với tên đường chính thức là “Wilson Boulevard”. Còn bên trong khu Eden, tất cả các đường ngang dọc đều mang tên Việt Nam hết đó thầy.
- Người Việt mình bên này hay thật!
- Mai mốt thầy sang California hay Texas sẽ thấy nhiều trung tâm lớn hơn Eden nữa, và sinh hoạt người Việt dưới đó còn mạnh gấp mấy lần trên này thầy ạ.
Tôi vừa quẹo xe vào cổng, thầy tôi đã nghẹn ngào thốt lên:
- Ôi! Đẹp quá. Lá cờ… Lá Cờ Vàng… Ôi! Mấy chục năm rồi… Con nhớ chụp cho thầy mấy tấm hình dưới cột cờ nhé.
- Dạ… Mà thầy không sợ gặp rắc rối lúc trở về Việt Nam sao?? Mấy người “du lịch” khác họ sợ liên luỵ lắm nên…
- Ăn thua chi con. Ai sao kệ họ. Phần thầy đã nếm đủ rồi, chẳng có gì phải sợ hãi! Con lái xe tới gần chỗ cột cờ đi.
- Dạ… nhưng phải đứng xa xa mới chụp được thầy ạ. Cây cột cờ cao quá.
- Ừ nhỉ. Mà con nhớ chờ lúc gió nó bay bay rồi mới chụp cho đẹp nhé. Nhìn hai lá cờ Việt – Mỹ tung bay trong gió mà thấy lòng quặn đau con ạ. Ôi! Mấy chục năm rồi!
Tôi nghe giọng thầy nghèn nghẹn như không muốn thoát ra khỏi đầu môi. Tôi biết thầy mình đang xúc động lắm. Hình như đôi mắt của thầy cũng long lanh ngấn lệ…
Sau khi chụp mấy tấm hình với nhiều góc độ khác nhau, thầy cầm tay tôi nói nhỏ:
- Con đi với thầy tới chỗ cột cờ nhé.
- Dạ.
Tôi theo thầy đến bên cột cờ. Thầy tôi trịnh trọng đưa tay sờ vào cột cờ như một cái gì linh thiêng lắm, rồi từ từ ngửa mặt, nheo mắt ngắm hai lá cờ đang tung bay phần phật dưới nắng ban mai. Mãi một lúc lâu thầy mới quay lại thầm thì bên tai tôi:
- Thầy trò mình đứng im cầu xin cho những người đã hy sinh bỏ mình vì quê hương con nhé.
- Dạ. Một phút mặc niệm phải không thầy?
- Đúng. Đã có hàng trăm, hàng ngàn người bỏ mình dưới Lá Cờ này đó, con còn nhớ không? Ta bắt đầu cầu nguyện cho họ nhé.
- Dạ.
Sau mấy phút im lặng dưới cột cờ, tôi nhận ra sự thay đổi khác thường trên khuôn mặt già nua vì tuổi tác của thầy? Tôi biết biết chắc chắn đằng sau đôi mắt u uẩn đau buồn của thầy còn chất chứa bao nhiêu tâm sự không biết giãi bày cùng ai. Tôi đưa thầy dạo qua một vài cửa tiệm nhưng thầy tôi cứ lững thững đi theo như một kẻ mất hồn! Tôi dừng lại bên “quầy báo” trước cửa tiệm Phở Xe Lửa. Mặc dầu “người bán báo” hôm nay không phải là “chú thương phế binh” quen biết nhưng tôi cũng lên tiếng theo thói quen:
- Chú cho cháu xin mỗi thứ một tờ.
- Có ngay. Có ngay. 15 Đô tất cả.
Thầy cầm tay tôi giặc giặc:
- Ở nhà có mấy tờ Hoa Thịnh Đốn, Phố Nhỏ… rồi đó con. Sáng nay thầy đã đọc.
- Dạ. Không sao thầy ạ. Con mua ủng hộ các chú gây “quỹ thương phế binh”.
- Ồ. Quý hóa quá!
Chờ lúc tôi nhận lại tiền thối và xếp báo xong xuôi, thầy tôi trao cho “chú bán báo” tờ giấy 5 Đô và nói nhỏ:
- Ông cho tôi góp mấy đồng nhé.
- Dạ… Dạ… Cám ơn. Xin lỗi ông đây là…
Tôi đỡ lời:
- Thưa chú đây là thầy cũ của cháu mới từ Việt Nam qua chơi.
Không để tôi nói thêm, thầy tôi lên tiếng:
- Tình chiến hữu! Tình chiến hữu! Đẹp thật! Đẹp thật! Các ông làm hay quá.
Rồi quay sang tôi, thầy tiếp tục:
- Con chụp cho thầy một tấm hình với ông anh đây. Con chụp cẩn thận để lấy hết hình cái sạp báo nhé.
- Dạ.
Không biết thầy tôi và “ông bạn mới” to nhỏ những gì mà chú ấy phải chạy nhờ người trông dùm sạp báo để đi theo thầy tôi chụp chung một số hình dưới “sân cờ” với những nụ cười thật rạng rỡ trên khuôn mặt của cả hai người. Sau đó, thầy tôi nhất định không chịu vào tiệm ăn sáng, cứ nằng nặc bắt tôi chở về nhà để đọc báo và “con đi in ngay cho thầy mấy tấm hình!” Cũng may vợ và các con tôi đã dậy, và đang chuẩn bị bữa trưa trước khi chở thầy đi thăm thủ đô Hoa Thịnh Đốn.
Thầy kính yêu,
Bao nhiêu năm ở Mỹ, hầu như tuần nào con cũng ghé Eden, và đã hơn một lần con đậu xe sát bên cột cờ, nhưng chưa bao giờ con xúc động như mấy phút cùng thầy cầu nguyện dưới cột cờ buổi sáng hôm đó. Đúng như cha ông đã nói - “không thầy đố mầy làm nên” - con đã quên mất ý nghĩa linh thiêng của Lá Cờ nếu như con không được một lần chứng kiến “cảnh đoàn viên” của thầy và Lá Cờ Vàng ở Eden sau bao nhiêu năm cách biệt. Mãi mãi con vẫn là đứa học trò bé nhỏ của thầy. Thầy không những đã dạy con qua sách vở và bài giảng mà còn qua chính gương sống của thầy. Con cầu xin để bài học về “Lá Cờ” không phải là bài học cuối cùng thầy dạy cho con.
Nguyễn Duy-An
http://motgocpho.com/forums/showthread.php?17101-Th%E1%BA%A7y-Gi%C3%A1o-c%C5%A9-v%C3%A0-L%C3%A1-C%E1%BB%9D-V%C3%A0ng
---
Friday, August 06, 2010
Ủy Ban Đặc Nhiệm Chống Văn Hóa Vận Cộng Sản Họp Báo
Ủy Ban Đặc Nhiệm Chống Văn Hóa Vận Cộng Sản Họp Báo
Việt Báo Thứ Sáu, 8/6/2010, 12:00:00 AM
Từ trái: Hoa Thế Nhân, GS Nguyễn Thanh Liêm, Phan Kỳ Nhơn, cựu dân biểu Bùi Văn Nhơn, LS Trần Sơn Hà.
Westminster ( Bình Sa ) -- Vào lúc 10 giờ Sáng Thứ Năm ngày 5 tháng 8 năm 2010 tại phòng hội Lê Văn Duyệt Foundation. Liên Ủy Ban Chống Văn Hóa Vận Cộng Sản Và Tay Sai đã tổ chức buổi họp báo để thông báo một số tin tức cũng như tình hình sau cuộc biểu tình chống Đàm Vĩnh Hưng đã được đồng hương hưởng ứng nhiệt tình.
Hiện diện trong buổi họp báo, ngoài một số các cơ quan truyền thông, truyền hình, báo chí còn có sự hiện diện cuả một số đại diện các hội đoàn, đoàn thể đấu tranh, ban đại diện cộng đồng Người Việt Quốc Gia Nam California và đồng hương tham dự.
Số người đến tham dự ngoài dự tính của ban tổ chức nên phòng họp không còn chỗ ngồi.
Điều hợp chương trình phần nghi thức khai mạc do Huynh Trưởng Tâm Hòa Lê Quang Dật, thành viên trong Ủy Ban.
Điều hợp chương trình buổi họp báo do Luật Sư Trần Sơn Hà, Phó Ủy Ban kiêm phát ngôn viên của Ủy Ban.
Sau phần nghi thức chào quốc kỳ Việt Nam Cộng Hòa, Hoa Kỳ và phút mặc niệm. Tiếp theo Giáo Sư Tiến Sĩ Nguyễn Thanh Liêm, Phó Chủ Tịch Ủy Ban Chống Cộng Sản Và Tay Sai lên tuyên bố lý do buổi họp báo ; trong dịp nầy Giáo Sư Liêm cũng gởi lời cảm ơn đến các cơ quan truyền thông, truyền hình, báo chí và đồng hương đã tích cực tham dự ngày biểu tình chống văn công cộng sản Đàm Vĩnh Hưng trong kỳ đại nhạc hội vừa qua.
Sau đó, để phổ biến một số tin tức mà Ủy Ban vẫn tiếp tục thực hiện sau ngày Đại Nhạc Hội:
Ông Phan Kỳ Nhơn lên đọc "Bản Lên Tiếng về việc một số ký giả làm lợi cho tuyên vận cộng sản" với nội dung trong đó có nhắc về các ký giả Đỗ Dũng, Ngụy Vũ, Đoàn Trọng... bị xem là làm bất lợi cho việc chống văn hóa vận của CS.
Sau khi bản lên tiếng vừa đọc xong, hội trường trở nên sinh động, nhiều tiếng la lớn yêu cầu ký giả Đoàn Trọng ra khỏi phòng hội, trong lúc nầy ông Đoàn Trọng nói chúng tôi đến dự hôm nay là có thư mời, nếu muốn tôi ra thì phải có ý kiến của ban tổ chức, sau đó Ông Phan Kỳ Nhơn mời ông Đoàn Trọng ra, hội trường tiếp tục với phần phát biểu của những người tham dự. Theo thể lệ Luật Sư Trần Sơn Hà cho biết mỗi người chỉ phát biểu trong vòng 3 phút.
Mở đầu là phần phát biểu của Bác Sĩ Nguyễn Hy Vọng, trong phần phát biểu ông đã lên án nặng nề những người có liên quan đến những hoạt động tiếp tay cho cộng sản...
Tiếp theo là phần phát biểu của Bà Duyên Trang lên đặt câu hỏi với những đài phát thanh, truyền hình đã loan tin làm xáo trộn sinh hoạt cộng đồng.
Ông Hồ Thăng, Ông Cao Viết Lợi, nhà báo Hà Tường Cát, nhà báo Nguyễn Phương Hùng, nhà báo Minh Ngữ, bà Diệu Chi, ông Phạm Đức Hậu, ông Hoàng.. Tất cả đều đặt những câu hỏi liên quan đến tình hình đấu tranh chống cộng sản và tay sai đang xâm nhập làm lũng đoạn những sinh hoạt của cộng đồng người Việt tỵ nạn cộng sản chúng ta hiện nay.
Đặc biệt trong số những người phát biểu có đề cập đến đài truyền hình đã chiếu nguyên tài liệu của cộng sản. Tất cả những ý kiến đã được Ủy Ban ghi nhận và sẽ có kế hoạch để thông báo đến đồng hương sau.
Trong lời phát biểu, nhà báo Minh Ngữ đã khẳng định lập trường chống cộng của mình với tư cách là con của một quân nhân Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa đã bị cộng sản sát hại .
Cựu Dân Biểu Bùi Văn Nhân trên bàn chủ tọa cũng đã khẳng định lập trường dứt khoát của Ủy Ban là chống cộng sản và tay sai đang tìm cách làm lũng đoạn hàng ngũ người Việt quốc gia chúng ta qua bất cứ hình thức nào.
Ngoài ra, còn có sự hiện diện cuả bà Thùy Hương, Giám Đốc Đài Truyền Hình "Viet Nam Television" đến từ Hawaii đã phát biểu: Bà luôn luôn sát cánh với cộng đồng người Việt quốc gia để tranh đấu chống lại sự xâm nhập của cộng sản trong cộng đồng chúng ta.
Cuộc họp báo kết thúc lúc 11 giờ 30 cùng ngày trong tinh thần đoàn kết đấu tranh chống cộng.
http://www.vietbao.com/?ppid=45&pid=5&nid=162584
---
Việt Báo Thứ Sáu, 8/6/2010, 12:00:00 AM
Từ trái: Hoa Thế Nhân, GS Nguyễn Thanh Liêm, Phan Kỳ Nhơn, cựu dân biểu Bùi Văn Nhơn, LS Trần Sơn Hà.
Westminster ( Bình Sa ) -- Vào lúc 10 giờ Sáng Thứ Năm ngày 5 tháng 8 năm 2010 tại phòng hội Lê Văn Duyệt Foundation. Liên Ủy Ban Chống Văn Hóa Vận Cộng Sản Và Tay Sai đã tổ chức buổi họp báo để thông báo một số tin tức cũng như tình hình sau cuộc biểu tình chống Đàm Vĩnh Hưng đã được đồng hương hưởng ứng nhiệt tình.
Hiện diện trong buổi họp báo, ngoài một số các cơ quan truyền thông, truyền hình, báo chí còn có sự hiện diện cuả một số đại diện các hội đoàn, đoàn thể đấu tranh, ban đại diện cộng đồng Người Việt Quốc Gia Nam California và đồng hương tham dự.
Số người đến tham dự ngoài dự tính của ban tổ chức nên phòng họp không còn chỗ ngồi.
Điều hợp chương trình phần nghi thức khai mạc do Huynh Trưởng Tâm Hòa Lê Quang Dật, thành viên trong Ủy Ban.
Điều hợp chương trình buổi họp báo do Luật Sư Trần Sơn Hà, Phó Ủy Ban kiêm phát ngôn viên của Ủy Ban.
Sau phần nghi thức chào quốc kỳ Việt Nam Cộng Hòa, Hoa Kỳ và phút mặc niệm. Tiếp theo Giáo Sư Tiến Sĩ Nguyễn Thanh Liêm, Phó Chủ Tịch Ủy Ban Chống Cộng Sản Và Tay Sai lên tuyên bố lý do buổi họp báo ; trong dịp nầy Giáo Sư Liêm cũng gởi lời cảm ơn đến các cơ quan truyền thông, truyền hình, báo chí và đồng hương đã tích cực tham dự ngày biểu tình chống văn công cộng sản Đàm Vĩnh Hưng trong kỳ đại nhạc hội vừa qua.
Sau đó, để phổ biến một số tin tức mà Ủy Ban vẫn tiếp tục thực hiện sau ngày Đại Nhạc Hội:
Ông Phan Kỳ Nhơn lên đọc "Bản Lên Tiếng về việc một số ký giả làm lợi cho tuyên vận cộng sản" với nội dung trong đó có nhắc về các ký giả Đỗ Dũng, Ngụy Vũ, Đoàn Trọng... bị xem là làm bất lợi cho việc chống văn hóa vận của CS.
Sau khi bản lên tiếng vừa đọc xong, hội trường trở nên sinh động, nhiều tiếng la lớn yêu cầu ký giả Đoàn Trọng ra khỏi phòng hội, trong lúc nầy ông Đoàn Trọng nói chúng tôi đến dự hôm nay là có thư mời, nếu muốn tôi ra thì phải có ý kiến của ban tổ chức, sau đó Ông Phan Kỳ Nhơn mời ông Đoàn Trọng ra, hội trường tiếp tục với phần phát biểu của những người tham dự. Theo thể lệ Luật Sư Trần Sơn Hà cho biết mỗi người chỉ phát biểu trong vòng 3 phút.
Mở đầu là phần phát biểu của Bác Sĩ Nguyễn Hy Vọng, trong phần phát biểu ông đã lên án nặng nề những người có liên quan đến những hoạt động tiếp tay cho cộng sản...
Tiếp theo là phần phát biểu của Bà Duyên Trang lên đặt câu hỏi với những đài phát thanh, truyền hình đã loan tin làm xáo trộn sinh hoạt cộng đồng.
Ông Hồ Thăng, Ông Cao Viết Lợi, nhà báo Hà Tường Cát, nhà báo Nguyễn Phương Hùng, nhà báo Minh Ngữ, bà Diệu Chi, ông Phạm Đức Hậu, ông Hoàng.. Tất cả đều đặt những câu hỏi liên quan đến tình hình đấu tranh chống cộng sản và tay sai đang xâm nhập làm lũng đoạn những sinh hoạt của cộng đồng người Việt tỵ nạn cộng sản chúng ta hiện nay.
Đặc biệt trong số những người phát biểu có đề cập đến đài truyền hình đã chiếu nguyên tài liệu của cộng sản. Tất cả những ý kiến đã được Ủy Ban ghi nhận và sẽ có kế hoạch để thông báo đến đồng hương sau.
Trong lời phát biểu, nhà báo Minh Ngữ đã khẳng định lập trường chống cộng của mình với tư cách là con của một quân nhân Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa đã bị cộng sản sát hại .
Cựu Dân Biểu Bùi Văn Nhân trên bàn chủ tọa cũng đã khẳng định lập trường dứt khoát của Ủy Ban là chống cộng sản và tay sai đang tìm cách làm lũng đoạn hàng ngũ người Việt quốc gia chúng ta qua bất cứ hình thức nào.
Ngoài ra, còn có sự hiện diện cuả bà Thùy Hương, Giám Đốc Đài Truyền Hình "Viet Nam Television" đến từ Hawaii đã phát biểu: Bà luôn luôn sát cánh với cộng đồng người Việt quốc gia để tranh đấu chống lại sự xâm nhập của cộng sản trong cộng đồng chúng ta.
Cuộc họp báo kết thúc lúc 11 giờ 30 cùng ngày trong tinh thần đoàn kết đấu tranh chống cộng.
http://www.vietbao.com/?ppid=45&pid=5&nid=162584
---
ỦY BAN ĐẶC NHIỆM CHỐNG VĂN HÓA VẬN CỦA CSVN Tẩy Chay 3 ký giả
ỦY BAN ĐẶC NHIỆM CHỐNG VĂN HÓA VẬN CỦA CSVN
P.O Box 384 Garden Grove .CA 92842
Điện thoại : (714) 548-0440
BẢN LÊN TIẾNG
v/v Một số ký giả làm lợi cho Tuyên Vận Cộng Sản
Qua những diễn tiến chung quanh cuộc biểu tình chống Đại Nhạc Hội “ Tình Vào Hạ” của văn công Đàm Vĩnh Hưng ngày 24-7-2010 tại Anaheim Arena, Ủy Ban Đặc Nhiệm Chống Văn Hóa Vận của Cộng sản Việt Nam (UBĐNCVHV-CSVN) nhận định rằng:
- Đàm Vĩnh Hưng là một văn công CSVN được chế độ Hà Nội chỉ thị và yểm trợ để thực hiện chính sách “Kiều vận” tại hải ngoại với sự tiếp tay của Dũng Taylor là người tổ chức nhạc hội này.
- Trong khi đại đa số đồng hương trên toàn thế giới và Nam Bắc Cali nhiệt liệt hưởng ứng lời kêu gọi tẩy chay của hơn 100 hội đoàn, đoàn thể, tổ chức và cộng đồng trong UBĐNCVHV-CSVN để phản đối Đại Nhạc Hội này thì có một số ký giả đã từng sống trong hàng ngũ người Việt tỵ nạn Cộng sản lại tạo cơ hội và diễn đàn để văn công Đàm Vĩnh Hưng và Dũng Taylor có cơ hội khiêu khích cộng đồng và chia rẻ truyền thông tiếng Việt.
- Đây là lần đầu tiên tại Thủ Đô tinh thần của Người Việt Tỵ Nạn Cộng Sản mà một cán bộ cộng sản, đội lốt nghệ sĩ trình diễn được một vài ký giả tiếp tay phổ biến luận điệu tuyên truyền và những lời lẽ thách thức cộng đồng .
Sau đây là một số những hành động tiêu biểu về sự tiếp tay này:
1/ Với tư cách là Chủ Bút và điều hợp cuộc họp báo tại Hội Trường Nhật Báo Việt Herald. Đỗ Dzũng đã gạt bỏ những câu hỏi của các nhà báo phản ảnh ý kiến độc giả chống Đàm Vĩnh Hưng với lý do báo chí chỉ được hỏi chứ không được đưa ra ý kiến khiến Việt Dzũng của Radio Bolsa và Đỗ tân Khoa phản đối bằng cách ra khỏi phòng họp.
Ngoài ra, khi trả lời phỏng vấn của Đài BBC về sự việc Ông Lý Tống cảnh cáo Đàm Vĩnh Hưng tại San José, Đỗ Dzũng đã bênh vực Đàm Vĩnh Hưng khi mạo nhận nhân danh đa số đồng hương phát biểu một cách vô căn cứ rằng :Việc làm của Lý Tống là “phi văn hóa Mỹ” và đa số cộng đồng Người Việt không chấp nhận hành động của Lý Tống, dù trên thực tế tuyệt đại đa số đồng hương đều hoan nghênh hành động chính trị can trường của Ông Lý Tống.
2./ Trên băng tần 44.4 của Đài Truyền Hình Little Saigon TV, Ngụy Vũ đã chiếu đi chiếu lại nhiều lần phóng sự hai cuộc họp báo tại Việt Herald và Ramada Hotel, đặc biệt là cuộc họp báo sau chỉ có vài ký giả làm lợi cho Ban Tổ Chức Nhạc Hội mới được mời. Tại cuộc họp báo này văn công CS Đàm Vĩnh Hưng và Dũng Taylor công khai thách thức cộng đồng Người Việt Tỵ Nạn Cộng Sản.
3./“Ký giả” Đoàn Trọng luôn luôn xuất hiện tại các cuộc hội họp của đồng hương đều nhân danh độc giả của Tuần Báo Việt Weekly đặt những câu hỏi nhằm khai thác các mâu thuẫn cá nhân hay phe nhóm để gây phân hóa cộng đồng và khôi hài hóa công cuộc đấu tranh chống cộng sản. Ký giả này cũng nằm trong nhóm nhà báo ủng hộ văn công Đàm Vĩnh Hưng và người tổ chức Đại Nhạc Hội Dũng Taylor.
Căn cứ vào các nhận định nêu trên, Ủy Ban Đặc Nhiệm Chống Văn Hóa Vận Cộng Sản Việt Nam long trọng lên án những hành động tiếp tay cho tuyên vận cộng sản Việt Nam và trân trọng lên tiếng:
1. UBĐNCVHV-CSVN gồm những đoàn thể, tổ chức, cộng đồng và cá nhân Người Việt tỵ nạn cộng sản tôn trọng quyền tự do phát biểu, tự do báo chí. Nhưng chúng ta cũng có quyền, có thái độ và hành động đối với những người lợi dụng quyền tự do này để phản bội sự thật, xúc phạm tâm tư, nguyện vọng và lập trường chính trị của tập thể Người Việt Quốc Gia.
2. UBĐNCVHV- CSVN kêu gọi tập thể các nhà truyền thông Việt Nam hãy sát cánh và tiếp tay với đồng hương để cảnh tỉnh loại bỏ những ký giả đã có những hành động tiếp tay cho chính sách “Kiều vận” của cộng sản Việt Nam. Quý vị hãy xiết chặt hàng ngũ để cảnh giác và ngăn chận sự xâm nhập của kẻ thù cộng sản vào tập thể của quý vị.
3. UBĐNCVHV-CSVN khẳng định rằng đồng hương có quyền tự do phát biểu, tự do bày tỏ cảm tưởng của mình đối với những ký giả có hành động tiếp tay với cộng sản bằng cách:
- KHÔNG TIẾP XÚC.
- KHÔNG TRẢ LỜI PHỎNG VẤN.
- KHÔNG CHO QUẢNG CÁO.
- KHÔNG CHO CHỤP HÌNH.
- KHÔNG CHO VÀO CÁC CUỘC HỌP CỦA ĐOÀN THỂ.
Little Sàigòn, ngày 04/8/2010
T.M. ỦY BAN ĐẶC NHIỆM CHỐNG VĂN HÓA VẬN –CSVN
Phan Kỳ Nhơn
---
P.O Box 384 Garden Grove .CA 92842
Điện thoại : (714) 548-0440
BẢN LÊN TIẾNG
v/v Một số ký giả làm lợi cho Tuyên Vận Cộng Sản
Qua những diễn tiến chung quanh cuộc biểu tình chống Đại Nhạc Hội “ Tình Vào Hạ” của văn công Đàm Vĩnh Hưng ngày 24-7-2010 tại Anaheim Arena, Ủy Ban Đặc Nhiệm Chống Văn Hóa Vận của Cộng sản Việt Nam (UBĐNCVHV-CSVN) nhận định rằng:
- Đàm Vĩnh Hưng là một văn công CSVN được chế độ Hà Nội chỉ thị và yểm trợ để thực hiện chính sách “Kiều vận” tại hải ngoại với sự tiếp tay của Dũng Taylor là người tổ chức nhạc hội này.
- Trong khi đại đa số đồng hương trên toàn thế giới và Nam Bắc Cali nhiệt liệt hưởng ứng lời kêu gọi tẩy chay của hơn 100 hội đoàn, đoàn thể, tổ chức và cộng đồng trong UBĐNCVHV-CSVN để phản đối Đại Nhạc Hội này thì có một số ký giả đã từng sống trong hàng ngũ người Việt tỵ nạn Cộng sản lại tạo cơ hội và diễn đàn để văn công Đàm Vĩnh Hưng và Dũng Taylor có cơ hội khiêu khích cộng đồng và chia rẻ truyền thông tiếng Việt.
- Đây là lần đầu tiên tại Thủ Đô tinh thần của Người Việt Tỵ Nạn Cộng Sản mà một cán bộ cộng sản, đội lốt nghệ sĩ trình diễn được một vài ký giả tiếp tay phổ biến luận điệu tuyên truyền và những lời lẽ thách thức cộng đồng .
Sau đây là một số những hành động tiêu biểu về sự tiếp tay này:
1/ Với tư cách là Chủ Bút và điều hợp cuộc họp báo tại Hội Trường Nhật Báo Việt Herald. Đỗ Dzũng đã gạt bỏ những câu hỏi của các nhà báo phản ảnh ý kiến độc giả chống Đàm Vĩnh Hưng với lý do báo chí chỉ được hỏi chứ không được đưa ra ý kiến khiến Việt Dzũng của Radio Bolsa và Đỗ tân Khoa phản đối bằng cách ra khỏi phòng họp.
Ngoài ra, khi trả lời phỏng vấn của Đài BBC về sự việc Ông Lý Tống cảnh cáo Đàm Vĩnh Hưng tại San José, Đỗ Dzũng đã bênh vực Đàm Vĩnh Hưng khi mạo nhận nhân danh đa số đồng hương phát biểu một cách vô căn cứ rằng :Việc làm của Lý Tống là “phi văn hóa Mỹ” và đa số cộng đồng Người Việt không chấp nhận hành động của Lý Tống, dù trên thực tế tuyệt đại đa số đồng hương đều hoan nghênh hành động chính trị can trường của Ông Lý Tống.
2./ Trên băng tần 44.4 của Đài Truyền Hình Little Saigon TV, Ngụy Vũ đã chiếu đi chiếu lại nhiều lần phóng sự hai cuộc họp báo tại Việt Herald và Ramada Hotel, đặc biệt là cuộc họp báo sau chỉ có vài ký giả làm lợi cho Ban Tổ Chức Nhạc Hội mới được mời. Tại cuộc họp báo này văn công CS Đàm Vĩnh Hưng và Dũng Taylor công khai thách thức cộng đồng Người Việt Tỵ Nạn Cộng Sản.
3./“Ký giả” Đoàn Trọng luôn luôn xuất hiện tại các cuộc hội họp của đồng hương đều nhân danh độc giả của Tuần Báo Việt Weekly đặt những câu hỏi nhằm khai thác các mâu thuẫn cá nhân hay phe nhóm để gây phân hóa cộng đồng và khôi hài hóa công cuộc đấu tranh chống cộng sản. Ký giả này cũng nằm trong nhóm nhà báo ủng hộ văn công Đàm Vĩnh Hưng và người tổ chức Đại Nhạc Hội Dũng Taylor.
Căn cứ vào các nhận định nêu trên, Ủy Ban Đặc Nhiệm Chống Văn Hóa Vận Cộng Sản Việt Nam long trọng lên án những hành động tiếp tay cho tuyên vận cộng sản Việt Nam và trân trọng lên tiếng:
1. UBĐNCVHV-CSVN gồm những đoàn thể, tổ chức, cộng đồng và cá nhân Người Việt tỵ nạn cộng sản tôn trọng quyền tự do phát biểu, tự do báo chí. Nhưng chúng ta cũng có quyền, có thái độ và hành động đối với những người lợi dụng quyền tự do này để phản bội sự thật, xúc phạm tâm tư, nguyện vọng và lập trường chính trị của tập thể Người Việt Quốc Gia.
2. UBĐNCVHV- CSVN kêu gọi tập thể các nhà truyền thông Việt Nam hãy sát cánh và tiếp tay với đồng hương để cảnh tỉnh loại bỏ những ký giả đã có những hành động tiếp tay cho chính sách “Kiều vận” của cộng sản Việt Nam. Quý vị hãy xiết chặt hàng ngũ để cảnh giác và ngăn chận sự xâm nhập của kẻ thù cộng sản vào tập thể của quý vị.
3. UBĐNCVHV-CSVN khẳng định rằng đồng hương có quyền tự do phát biểu, tự do bày tỏ cảm tưởng của mình đối với những ký giả có hành động tiếp tay với cộng sản bằng cách:
- KHÔNG TIẾP XÚC.
- KHÔNG TRẢ LỜI PHỎNG VẤN.
- KHÔNG CHO QUẢNG CÁO.
- KHÔNG CHO CHỤP HÌNH.
- KHÔNG CHO VÀO CÁC CUỘC HỌP CỦA ĐOÀN THỂ.
Little Sàigòn, ngày 04/8/2010
T.M. ỦY BAN ĐẶC NHIỆM CHỐNG VĂN HÓA VẬN –CSVN
Phan Kỳ Nhơn
---
Những Kẻ Thầy Đời
Những Kẻ Thầy Đời
Người ta thường nói cái thằng đó, con mẹ đó “mưa lúc nào, vuốt mặt lúc đó” để chỉ những kẻ tráo trở, gian manh, xu nịnh, háo danh, ham tiền mà thay lòng đổi dạ, trở cờ, đón gió một cách trơ trẽn, vô ý thức, vô liêm sỉ, đáng phỉ nhổ... Một trong những kẻ nằm trong danh sách đó, tôi muốn nói đến trường hợp tên Ðỗ Dũng của báo "Người Việt" ở Nam Cali và phân tích tin tức thời sự trên đài truyền hình SBTN với ông Vũ Ánh chỉ về việc đương sự chỉ trích đầy ác ý, cố tình nhục mạ Cộng đồng và hành động can đảm của Anh Hùng Lý Tống, ngày 18 tháng 7 năm 2010 ở San Jose đã xịt hơi cay vào tên cán bộ văn công Cộng sản Ðàm Vĩnh Hưng mượn ca nhạc mà lũng đoạn Người Việt Quốc Gia Hải Ngoại trên đài BBC.
Hơi dài dòng về Lý Tống một chút để “mở mắt” tên cúng cơm “ăn chưa no, lo chưa tới” nầy thấy việc làm của Lý Tống là đại nghĩa, có lý tưởng, can trường, hy sinh... vốn là bản chất, là bẩm tính, không phải ngẩu hứng, không bất thường và nhât là không phản phúc chút nào:
- Là một Sĩ quan Không quân, lái máy bay kiên cường của Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa chiến đấu oanh liệt với bọn Cộng sản Việt nam vô thần trước năm 1975, bạn bè ai cũng biết.
- Ở tù Cộng sản, bất khuất trước bạo tàn của cai ngục ( đánh đập, nhốt Conex, bỏ đói, hăm giết chết ); tập đi chân trần, bơi ngược giòng nưóc, nhịn ăn uống, giang nắng dầm mưa, trui rèn sức chịu đựng; vượt ngục bị bắt, bị đánh”mềm xương”, không sờn lòng. Chí quả cảm, cuối cùng vào năm 1980, “Người Hùng Cô Ðơn” cũng đào thoát được. Anh phải trải qua 17 tháng lặn lội đèo, đồi, núi, sông, giặc cướp, địch thù trên chặng đường dài ngót 3 ngàn cây số mà sự sống là mong manh, qua lãnh thổ 5 Quốc gia. Tổng thống Ronald Reagan nức lời ca ngợi; báo chí Hoa kỳ ( The Wall Street Journal, Reader’s Digest...) nức lời ca ngợi.
- Ở Mỹ, anh cố gắng lấy được Master of Political Science, bởi nghĩ rằng, nhà Cách mạng, người Anh hùng cũng cần kiến thức, nhất là kiến thức về Chính trị, không phải cho mình mà cho tương lai phục vụ đất nước, điều đó ai cũng thấy.
- Vào ngày 04 tháng 9 năm 1992, Lý Tống uy hiếp chiếc máy bay dân sự Vietnam Airlines của Việt cộng, bay về Sài gòn rải truyền đơn kêu gọi toàn dân nổi dậy, chịu tù 6 năm khắc nghiệt, người thường sẽ bị vắt kiệt sự can đảm, nhưng Lý Tống thì không, trái lại còn nung đúc trong anh lòng quật cường.
- Ngày 1 tháng 1 năm 2000 lại tiếp tục trên chiếc máy bay khác, bay sát bầu trời La Havana, làm rung rinh thủ đô Cu ba, rải truyền đơn hô hào người anh em nổi dậy lật đổ Fidel Castro, một công việc người Cuba mơ hằng chục năm mà không thực hiện được. Lý Tống được dân Cuba tỵ nạn Cộng sản ở Mỹ tung hô, kính nể là Người Anh Hùng Dân Tộc của họ.
- Rồi ngày 7 tháng 11 năm 2000, uy hiếp chiếc máy bay nhỏ của Thái lan, lần nữa bay về Sài gòn thả truyền đơn. Lý Tống đã về Thái lan an toàn. Bọn Cộng sản Việt nam bể mặt, tức hộc máu cũng không làm gì được anh, Người Chiến Sĩ Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa Kiên Cường được ra tù Thái ngày 3 tháng 4 năm 2007. Anh trả giá gần 7 năm giam xà lim.
- Tháng 2 năm 2008, nhất định “tuyệt thực cho đến chết” ở San Jose đòi đổi cái tên “Saigon Business District” của Madison Nguyễn thân Cộng và bè lũ ra Little Saigon cho hợp với lý lịch tỵ nạn của người Việt hải ngoại. Ðồng bào đã thành công. Lý Tống đã thành công.
- Luôn luôn tham gia những hoạt động chống Cộng không mệt mỏi với Cộng đồng một cách tích cực, hiệu quả, không sợ thiệt thân thì nói chi đến tù tội và những phụ hệ mất mát suốt cả đời người. Ðiều đó, lịch sử đời người của Lý Tống đã chứng minh.
Tóm lại, Lý Tống là Biểu Tượng Một Công Dân Việt Nam Anh Hùng. Lý Tống là Biểu Tượng Của Một Quân Ðội Việt Nam Cộng Hòa Bất Khuất. Lý Tống, Con Người Của Mưu Trí Và Sách Lược. Lý Tống mà việc làm của anh, chúng tôi dám thách thức chúng ta, không ai dám làm, chưa nói tới làm được hay không. Ðịch quân Cộng sản Việt nam tìm cách bôi đen hào quang của anh ta là đương nhiên. Tiếc thay một số người Việt hải ngoại có rất nhiều lý do, trong đó chắc chắn có lý do tiếp tay bọn Bắc bộ phủ trong nước, theo đít voi ăn bả mía một cách vô liêm sỉ, a dua đả kích, chê bai, phỉ báng Lý Tống mà quên đi lý lịch của cha nó, mẹ nó hay của chính nó đã bị đuổi ra khỏi nước, bị giết chết, bị bắt bỏ tù... kiểu khốn nạn, phản phúc, nhơ nhuốc như tên vô lại Nguyễn Cao Kỳ.
Bây giờ, đi từng lời phát biểu của Ðỗ Dzũng:
- “...tôi đã nói chuyện với nhiều người thì đây là hành động không thể chấp nhận được...”.
Ðỗ Dzũng đã nói chuyện với hằng trăm, hằng ngàn người biểu tình ủng hộ Lý Tống ở Bắc, ở Nam Cali chưa? Chắc chỉ “nói chuyện” với mấy tay thân Cộng như Nguyễn Ngọc Ngạn quên vợ con chết trên biển đông hay Tô Văn Lai, người tiếp tay làm văn hóa cho Cộng sản bên ngoài Việt nam? Hay chỉ với mấy tên “nhân chi hoạn tại hiếu vi nhân sư” ( con người có bệnh hay làm thầy đời ) mà quên đi câu “ yến tước an tri hồng hộc chí” ( chim én, chim sẻ làm sao biết được cái chí chim hồng hộc ).
- “...chúng ta có quyền biểu tình phản đối những chuyện chúng ta không muốn...”.
Ðúng. “Rằng hay thì thật là hay. Nghe ra ngậm đắng nuốt cay thế nào!?”. Cái thứ “luật rừng” của Việt cộng mà chúng ta cứ “chửi” mõi miệng, chúng vẫn ù lì. Một Ðàm Vĩnh Hưng, rồi mười Ðàm Vĩnh Hưng sẽ “quậy” nát an bình người Việt hải ngoại như chơi. Ai cũng sợ phạm pháp. Một mức độ nào đó, Lý Tống đã “dám làm” để “dạy” cho bọn Cộng sản nằm vùng rằng “chúng tao vẫn còn đây, vẫn chống Cộng quyết liệt. Liệu hồn”. Từ sau sự việc tên Ðàm Vĩnh Hưng bị xịt hơi cay, chính quyền Hoa kỳ sẽ nhúng tay vào, Cộng đồng sẽ nổi sóng, nhúng tay vào. Ðỗ Dzũng làm truyền thông hẳn đã thấy, việc anh em đi biểu tình chống đại nhạc hội do bọn ma cô nằm vùng và ma cạo Ðàm Vĩnh Hưng tổ chức ngày 28 tháng 11 năm 2009 ở Dallas-Fortworth đã bị đánh bầm cả mặt mày. Những anh em lãnh đạo bị y, bọn bầu show được hổ trợ của tòa Ðại sứ cái gọi là "Cộng hòa Xã hội Chủ nghĩa Việt nam" kiện ra ra tòa đòi bồi thường cả bạc triệu? Chúng muốn làm như vậy để “dằn mặt” rồi tự hậu tự tung tự tác. Ðỗ Dzũng đâu? Ông bà ta có nói “được chân lấn tới đầu”. Không trị “nó” thì, “tụi nó” loạn cào cào ở cái xứ sở nầy chúng ta chọn làm quê hương!
“...nhưng cái chuyện giả dạng phụ nữ để lên tặng bông rồi để tấn công... là vi phạm luật hình sự của Mỹ”.
Việc nầy, ông Ðỗ Dzũng ạ! Lý Tống trước khi làm dĩ nhiên đã biết rồi. Ai ở Hoa kỳ nầy cũng đã biết rồi? Quan trọng là, có “dám” làm hay không? Mức độ lợi hại của nó ra sao mà thôi. Ðối với Lý Tống, chết còn chưa sợ, tù đã nhiều, ngán gì. Mới “xịt hơi cay”, Ðàm nhà ta đã run cầm cập. Mới “pepper spray”, các chủ show núp bóng Việt cộng đã lo. Có như vậy, cái ngạo mạn, thung dung của các văn nô trong nước ra ngoại quốc mới e dè, sợ sệt. Các bọn gia nô “sáng đầu tối đánh” phản Trụ đầu Châu tổ chức live show mới tỉnh thức.
“...chuyện giả dạng phụ nữ...” có sao đâu? Quê hương chúng ta có biết bao vị anh thư một lòng vì dân vì nước. Làm sao tiếp xúc được mục tiêu mới là chuyện quan trọng Anh cải trang làm một người đàn bà y hệt, hết sức tài tình, qua mắt hết thẩy an ninh của cảnh sát, của tay chân bầu show, của Ðàm Vĩnh Hưng, của các vệ sĩ tòa Ðại sứ Việt Cộng. Phải phục chớ! Ngu mới mang thân Lý Tống ngờ ngờ, làm sao bước được vào trong mà hành động!? Xin nói sơ cho Ðỗ Dzũng một vài chuyện “giả” sau đây:
- Thời Ðông Chu Liệt Quốc cách đây trên 2 ngàn 300 năm, Bàng Quyên tướng nước Ngụy, tìm cách ám hại Tôn Tẫn. Tôn Tẫn đã “giả” điên mới sống mà qua được nước Tề. Ở Tề, Tôn Tẫn đã đánh bại và giết chết được Bàng Quyên.
- Xuân Canh tuất ( 1790 ), vua Quang Trung không muốn thân hành qua Tàu, đã chọn Phạm Công Trị ( con bà chị ) “giả” đóng vai mình sang chúc thọ vua Càng Long. Phạm Công Trị được tiếp đãi hết sức long trọng trên mức bình thường, bởi cả nhà Thanh ngỡ là vua nước Việt nam.
- Nguyễn Hoàng biết rằng, mình trước sau gì cũng sẽ bị người anh rể là Trịnh Kiểm hãm hại như người anh Nguyễn Uông, bèn “giả” điên. “Một người điên sá gì, cho nó vào Thuận hóa”. Nguyễn Hoàng lập nên nhà Nguyễn và một dãi giang sơn gấm vóc phía Nam.
- Phạm Thái, Trần Quang Ngọc, Lê Bái... con các cựu thần nhà Lê khoác áo tu “giả” làm sư ở chùa Tiêu Sơn vào thời vua Cảnh Thịnh ( con vua Quang Trung ) năm 1772, có lúc “giả” làm bọn mãi võ, ca hát mà cứu được Ðào Phùng ( người đã cướp ngục, giải thoát bà Hoàng Phi họ Nguyễn của nhà Lê ).
- Nguyễn Thị Giang, thường gọi là Cô Giang, người yêu của Nguyễn Thái Học trong cuộc nổi dậy ở Yên Bái năm 1930 đã thường cùng các chị em phụ nữ lên về Phú Thọ-Yên Bái, “giả” làm người buôn gánh bán bưng gạo, cám, trái cây, hoa quả mà dấu súng ống, đạn dược, lựu đạn, mã tấu... bên trong.
- Việt cộng lợi dụng các giá trị tinh thần thiêng liêng mà nhân dân miền Nam hết sức tôn trọng, “giả” những đám tang mà bỏ vũ khí vào trong quan tài, chuyển vào thành phố, chuẩn bị đánh Tết Mậu Thân. “Giả” hưu chiến, đã đem quân đánh khắp các tỉnh, các thành phố của Việt Nam Cộng Hòa vào đúng Giao thừa Mậu Thân năm 1968.
Ðể đạt mục tiêu, việc “giả” để hành động là bắt buộc. Người ta tốn công, tốn của, tốn thời gian dài để “ngụy tích”, đóng vai diễn tài tình mà tiếp xúc, mà nhập vào tổ chức đối phương để moi tin, để quấy rối, để tiêu diệt.... Ðâu ai nói “giả” đó là xấu. Chỉ giả danh, giả dạng, giả nhân giả nghĩa làm những điều phi nhân, vô đạo, ăn cướp, giết người hay phát ngôn tầm bậy tầm bạ là đáng chê cười mà thôi.
Việc phi pháp nếu không có gì thay thế được khi cần, người ta cũng phải chấp nhận hy sinh, có khi mất xác, có khi tù tôi, có lúc mang tiếng nầy nọ... Sự hy sinh nào cho chính nghĩa, cho tổ quốc cũng cao vời vợi, sáng ngời hào quang. Những kẻ tiểu nhân không đủ chí, không đủ trí, không can cường và thiếu một tấm lòng vị tha “biết thì thưa thốt, không biết thì dựa cột mà nghe” mới đúng.
“ ...dùng bất cứ hình thức nào phi văn hóa Mỹ thì không thể chấp nhận được”.
Buồn cười. Trẻ con. Ngu xuẩn. “Văn hóa Mỹ” là văn hóa gì? “Phi văn hóa Mỹ” là làm sao? Không để cha mẹ già vào nursing home là “phi văn hóa Mỹ”? Không truồng chạy ( streaking ) là “phi văn hóa Mỹ”? Không lấy chồng lấy vợ mà sống với “boy friend” hay “girl friend” đẻ con dài dài, ăn foodstamp, hưởng trợ cấp xã hội là “phi văn hóa Mỹ”? Không thay chồng đổi vợ mau như cởi áo quần và thường như cơm bữa là “phi văn hóa Mỹ”? Con cháu không giết ông bà, vợ chồng không giết nhau để cướp tiền “life insurance” là “phi văn hóa Mỹ”. Ði chùa lễ Phật, giỗ kỵ ông bà, ăn Tết Âm lịch, lễ tục cưới hỏi theo tập quán của người Việt nam, ca nhạc vọng cổ, đóng kịch cải lương... có phải là văn hóa Mỹ đâu, “không thể chấp nhận được” phải không? Ngớ ngẩn!
“Cái nầy không những vi phạm luật Mỹ mà còn làm cho cái chính nghĩa của những người biểu tình bị ảnh hưởng...”
Xin lỗi. “Cái chính nghĩa của những người biểu tình” sáng ngời ngời, có gì “bị ảnh hưởng”? Không thấy hay giả đò không thấy người ta hoan hô Lý Tống vang trời? Lý Tống đã thay họ trừng trị cái thằng nhóc con Việt cộng xấc xược, mất dạy... Lý Tống một mình sẵn sàng chịu tội để bảo vệ thanh danh, thành trì, sự bình yên và chính nghĩa cho đồng bào người Việt ở hải ngoại, người người cảm phục. Anh mới chỉ có “xịt” thôi, mà chính giới Mỹ, báo chí Mỹ, truyền hình Mỹ, người Mỹ đã tung tin rất nhanh, rất đầy đủ và Lý Tống, đồng bào người Việt hải ngoại có cơ hội trình bày những cái khuất tất của Cộng sản trong nước đem văn công ra nước ngoài đánh phá mảnh đất dung thân của chúng ta.
“Bởi vì những người biểu tình, tôi tin rằng, đa sồ là trong ôn hòa và có xin phép biểu tình theo luật của Mỹ”.
Thật là một người từ “cõi dưới” chun lên, biết gì chuyện dân gian. Ðỗ Dzũng nói những chuyện tréo cẳng ngỗng, buồn cười. Ðã mấy chục năm nay ở trên cái xứ sở Hoa kỳ nầy, chúng tôi biểu tình có vi phạm luật biểu tình phải xin phép đâu? Ðã mấy chục năm nay ở trên cái xứ sở Hoa kỳ nầy vì biểu tình “trong ôn hòa” nên, hết Ðàm Vĩnh Hưng nầy tới Ðàm Vĩnh Hưng khác ra hải ngoại tác yêu tác quái. Ðã mấy chục năm nay ở trên cái xứ sở Hoa kỳ nầy vì biễu tình “trong ôn hòa”, nên bị “tụi nó” đánh bầm mặt, bị tụi nó kiện ra toà như đã nói ở trên. Ðỗ Dzũng chắc may mắn qua Mỹ suông sẻ, mau quên đi gia đình mình, đồng bào mình vượt trùng dương, băng rừng núi một chết một sống “trốn chạy” từ Bắc vào Nam, từ Nam qua Mỹ, Anh, Pháp, Gia nã đại, Úc, ... Người ta bị bắt buộc phải bỏ nước mà đi, bỏ nhà cửa, bỏ tài sản mà đi trong cái chết. Vợ, con gái người ta bị hải tặc hãm hiếp, con trai người ta bị bắn chết quăng xuống biển, còn lại một mình thì bơ vơ trên xứ người. Người ta tức lắm chớ! Người ta giận lắm chớ! Người ta muốn băm thây tụi nó ra lắm chớ! Sao trách được họ. Bây giờ chúng nó qua đây tiếp tục gieo rắc tai ương. Chịu nổi không!?
“...tôi cũng nghĩ rằng đa số cộng đồng người Việt ngay cả cộng đồng chống Cộng cũng không chấp nhận việc làm của ông Lý Tống”.
Nói như vậy là quơ đủa cả nắm. Nói như vậy là cố tình phân hóa, chia rẻ, qua phân sự thống nhất Cộng Ðồng Người Việt Hải Ngoại. Nói như vậy là cố ý ngầm bảo với Cộng sản rằng, ở ngoại quốc, các cộng đồng người Việt “ngủ” hết trơn, không màng chống Cộng nữa đâu phải không? Nếu không sao lại có “ ngay cả cộng đồng chống Cộng”? Ông tìm đâu ra hay suy bụng ta ra bụng người mà rạch ròi, có cộng đồng chống Cộng và có cộng động không chống Cộng? Có lẽ ông liên lạc được với một vài cộng đồng những người gốc cán bộ Cộng sản Việt nam ở các nước Ðông Âu? Còn ra, các cộng đồng người Việt tỵ nạn Cộng sản trên thế giới, không cộng đồng nào không chống Cộng cả. Bằng chứng vụ Trần Trường ở Westminster năm 1999, vụ Madison Nguyễn ở San Jose năm 2008, vụ các ông Thủ tướng Khải, Chủ tịch Nhà nước Triết, Thủ tướng Dũng qua đây phải chun ra, chun vô đàng cửa hậu và mới đây, ngày 24 tháng 7 năm 2010 ở Anaheim Convention Center.. Âm mưu của Việt cộng bị thất bại hoàn toàn. Chỉ có những cá nhân quăng đi tư cách, phẩm chất, đạo lý của mình, quên mau lý lịch tỵ nạn chính trị của giòng họ mình và ngay cả bản thân mình, cam tâm làm những việc “lưu xú vạn niên”.
Ðã nói “...thành ra chuyện ai làm thì cứ làm” mà sao lại phê phán người ta kiểu mình đây “thầy dùi”, trí thức: “đây là hành động không thể chấp nhận được”, “phi văn hóa Mỹ thì điều không thể châp nhận được”, “cộng đồng chống Cộng cũng không chấp nhận việc làm của ông Lý Tống”.
Nói năng sao vô tâm, vô tình, vô ý thức quá quắc đến như vậy! Người xưa nói “kiến nghĩa bất vi vô dõng giả” mà. Hóa ra ông chỉ nói, muốn dạy người ta mà không biết làm. Hèn gì Pháp có câu “Les grands diseurs ne sont pas les grands faiseurs”, viết ra tiếng Mỹ, ông rõ hơn “Big talkers are not big doers”, không sai chút nào. Mao Trạch Ðông của Tàu đã nói một câu hết sức thô lổ để đời “ trí thức không bằng một cục cức”. Thấy việc bất bình, người ta còn xăng tay áo lên, huống hồ việc Quốc-Cộng là chuyện của mình, của nước mình, của đồng bào mình, ngồi coi “ai làm thì cứ làm” được sao!? Trừ phi, anh còn “tơ tưởng” đến tụi nó, bọn Việt cộng bán nước, hại dân bên kia bờ đại dương mà mơ ngày có lời có lợi!
“Các công ty biểu diễn cũng vậy, họ vẫn kiếm tiền và cũng đóng thuế lại cho nươc Mỹ”.
Việc nầy, tôi không dám chắc. Bọn Việt cộng quen thói tráo trở, gian manh, lừa đảo...và bọn “điếu đóm” đạp cức ăn theo, cũng cùng một húi, chắc gì. Việc nầy có lẽ ông Ðỗ Dzũng đã liên lạc với bọn văn công nầy, với bọn tay sai văn công nầy..., đã có hỏi và biết chắc là “họ vẫn kiếm tiền và cũng đóng thuế lại cho nước Mỹ”? Chỉ có cơ quan thuế vụ Hoa kỳ trả lời là người ta tin mà thôi.
Có dính dáng gì với việc Lý Tống “xịt” và dạy tên Cộng con Ðàm Vĩnh Hưng cũng như gián tiếp cho bọn Việt cộng trong nước một bài học “đừng hòng giảo quyệt với người Việt hải ngoại”, khi nói rằng “...có những cái gọi là bang giao về thương mại với nhau rất nhiều rồi...”.
Bang giao thì sao? Không được chống Cộng nữa à? Cứ để chúng nó đem cái thói quen đè đầu đè cổ đồng bào ta trong nước qua đây tròng vào cổ chúng ta nữa à! Hoặc là một thâm ý, nếu không cũng là một câu trả lời vô ý thức, thiếu tư tưởng, không thận trọng hay “lãng xẹc” như mấy mụ nhà quê phủi đít nói trước khi vùng vằng bỏ đi.
“...Họ cũng phải làm ăn để nuôi vợ con và gia đình họ...”.
Một câu nói “rằng hay thì thật là hay, nghe ra ngậm đắng nuốt cay thế nào”. Cướp của giết người cũng để “nuôi vợ con và gia đình họ”. Băng đảng, buôn bán ma túy, lừa đảo... cũng để “nuôi vợ con và gia đình họ”. Luồn trôn kẻ thù, theo đít voi ăn bả mía cũng để “nuôi vợ con và gia đình họ”. Tiếp tay kẻ thù, “đâm sau lưng chiến sĩ” cũng để “nuôi vợ con và gia đình họ”. Người ta đã “tởm” mà cứ cúi đầu, khom lưng dắt cái bọn “đầu trâu mặt ngựa” Việt cộng qua đây cũng để “nuôi vợ con và gia đình họ”. Nghe sao quặn đau trong lòng!!!
Ông bà ta đã dạy: “biết thì nói biết, không biết thì nói không biết...” hay “biết thì thưa thốt, không biết thì dựa cột mà nghe” để khỏi “mắc quai” cũng vì cái miệng “bệnh tòng khẩu nhập, họa tòng khẩu xuất”. Nhìn Ðỗ Dzũng, cũng người thông minh, có học... Có phải vì thông minh, có học...mà đương sự lắc léo, lươn lẹo? Việc làm Lý Tống, đến nay có nhiều ý kiến khen, chê ( dĩ nhiên không đề cập đến “chê” của tụi Cộng sản bên nhà ). Trước hết, chê Lý Tống không đáng, không nên làm vậy: vì Ðàm Vĩnh Hưng không xứng tay; vì như vậy là phạm pháp; vì còn cách nào đó thượng sách hơn... Khen Lý Tống xứng danh anh hùng: vì trước hết, biết việc mình làm có thể vướng vào pháp lý mà vẫn không e dè; vì “xịt” pepper spray vào Ðàm Vĩnh Hưng là “xịt” vô mặt tụi Bắc bộ phủ; “xịt” Ðàm Vĩnh Hưng để không cho hết thẩy tụi nó ở Việt nam, ở đây hợp nhau “phá” nát cộng đồng chúng ta đang yên bình; vì “xịt” là một hành động “hãn vệ chính đáng” bởi chúng ta đang bị truy đuổi. Những vĩ nhân, những anh hùng hào kiệt làm những việc phi thường, kẻ phàm phu tục tử không đủ sức làm, không bao giờ dám làm, không nghĩ ra, nhưng giỏi bôi bẩn, phê bình, chỉ trích... Thói đời!./.
NGUYỄN THỪA BÌNH
http://www.lyhuong.net/viet/index.php?option=com_content&view=article&id=2875:2875&catid=37:bandoc&Itemid=56
http://www.vietland.net/main/showthread.php?t=13872
http://www.lyhuong.net/viet/index.ph...ndoc&Itemid=56
---
Người ta thường nói cái thằng đó, con mẹ đó “mưa lúc nào, vuốt mặt lúc đó” để chỉ những kẻ tráo trở, gian manh, xu nịnh, háo danh, ham tiền mà thay lòng đổi dạ, trở cờ, đón gió một cách trơ trẽn, vô ý thức, vô liêm sỉ, đáng phỉ nhổ... Một trong những kẻ nằm trong danh sách đó, tôi muốn nói đến trường hợp tên Ðỗ Dũng của báo "Người Việt" ở Nam Cali và phân tích tin tức thời sự trên đài truyền hình SBTN với ông Vũ Ánh chỉ về việc đương sự chỉ trích đầy ác ý, cố tình nhục mạ Cộng đồng và hành động can đảm của Anh Hùng Lý Tống, ngày 18 tháng 7 năm 2010 ở San Jose đã xịt hơi cay vào tên cán bộ văn công Cộng sản Ðàm Vĩnh Hưng mượn ca nhạc mà lũng đoạn Người Việt Quốc Gia Hải Ngoại trên đài BBC.
Hơi dài dòng về Lý Tống một chút để “mở mắt” tên cúng cơm “ăn chưa no, lo chưa tới” nầy thấy việc làm của Lý Tống là đại nghĩa, có lý tưởng, can trường, hy sinh... vốn là bản chất, là bẩm tính, không phải ngẩu hứng, không bất thường và nhât là không phản phúc chút nào:
- Là một Sĩ quan Không quân, lái máy bay kiên cường của Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa chiến đấu oanh liệt với bọn Cộng sản Việt nam vô thần trước năm 1975, bạn bè ai cũng biết.
- Ở tù Cộng sản, bất khuất trước bạo tàn của cai ngục ( đánh đập, nhốt Conex, bỏ đói, hăm giết chết ); tập đi chân trần, bơi ngược giòng nưóc, nhịn ăn uống, giang nắng dầm mưa, trui rèn sức chịu đựng; vượt ngục bị bắt, bị đánh”mềm xương”, không sờn lòng. Chí quả cảm, cuối cùng vào năm 1980, “Người Hùng Cô Ðơn” cũng đào thoát được. Anh phải trải qua 17 tháng lặn lội đèo, đồi, núi, sông, giặc cướp, địch thù trên chặng đường dài ngót 3 ngàn cây số mà sự sống là mong manh, qua lãnh thổ 5 Quốc gia. Tổng thống Ronald Reagan nức lời ca ngợi; báo chí Hoa kỳ ( The Wall Street Journal, Reader’s Digest...) nức lời ca ngợi.
- Ở Mỹ, anh cố gắng lấy được Master of Political Science, bởi nghĩ rằng, nhà Cách mạng, người Anh hùng cũng cần kiến thức, nhất là kiến thức về Chính trị, không phải cho mình mà cho tương lai phục vụ đất nước, điều đó ai cũng thấy.
- Vào ngày 04 tháng 9 năm 1992, Lý Tống uy hiếp chiếc máy bay dân sự Vietnam Airlines của Việt cộng, bay về Sài gòn rải truyền đơn kêu gọi toàn dân nổi dậy, chịu tù 6 năm khắc nghiệt, người thường sẽ bị vắt kiệt sự can đảm, nhưng Lý Tống thì không, trái lại còn nung đúc trong anh lòng quật cường.
- Ngày 1 tháng 1 năm 2000 lại tiếp tục trên chiếc máy bay khác, bay sát bầu trời La Havana, làm rung rinh thủ đô Cu ba, rải truyền đơn hô hào người anh em nổi dậy lật đổ Fidel Castro, một công việc người Cuba mơ hằng chục năm mà không thực hiện được. Lý Tống được dân Cuba tỵ nạn Cộng sản ở Mỹ tung hô, kính nể là Người Anh Hùng Dân Tộc của họ.
- Rồi ngày 7 tháng 11 năm 2000, uy hiếp chiếc máy bay nhỏ của Thái lan, lần nữa bay về Sài gòn thả truyền đơn. Lý Tống đã về Thái lan an toàn. Bọn Cộng sản Việt nam bể mặt, tức hộc máu cũng không làm gì được anh, Người Chiến Sĩ Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa Kiên Cường được ra tù Thái ngày 3 tháng 4 năm 2007. Anh trả giá gần 7 năm giam xà lim.
- Tháng 2 năm 2008, nhất định “tuyệt thực cho đến chết” ở San Jose đòi đổi cái tên “Saigon Business District” của Madison Nguyễn thân Cộng và bè lũ ra Little Saigon cho hợp với lý lịch tỵ nạn của người Việt hải ngoại. Ðồng bào đã thành công. Lý Tống đã thành công.
- Luôn luôn tham gia những hoạt động chống Cộng không mệt mỏi với Cộng đồng một cách tích cực, hiệu quả, không sợ thiệt thân thì nói chi đến tù tội và những phụ hệ mất mát suốt cả đời người. Ðiều đó, lịch sử đời người của Lý Tống đã chứng minh.
Tóm lại, Lý Tống là Biểu Tượng Một Công Dân Việt Nam Anh Hùng. Lý Tống là Biểu Tượng Của Một Quân Ðội Việt Nam Cộng Hòa Bất Khuất. Lý Tống, Con Người Của Mưu Trí Và Sách Lược. Lý Tống mà việc làm của anh, chúng tôi dám thách thức chúng ta, không ai dám làm, chưa nói tới làm được hay không. Ðịch quân Cộng sản Việt nam tìm cách bôi đen hào quang của anh ta là đương nhiên. Tiếc thay một số người Việt hải ngoại có rất nhiều lý do, trong đó chắc chắn có lý do tiếp tay bọn Bắc bộ phủ trong nước, theo đít voi ăn bả mía một cách vô liêm sỉ, a dua đả kích, chê bai, phỉ báng Lý Tống mà quên đi lý lịch của cha nó, mẹ nó hay của chính nó đã bị đuổi ra khỏi nước, bị giết chết, bị bắt bỏ tù... kiểu khốn nạn, phản phúc, nhơ nhuốc như tên vô lại Nguyễn Cao Kỳ.
Bây giờ, đi từng lời phát biểu của Ðỗ Dzũng:
- “...tôi đã nói chuyện với nhiều người thì đây là hành động không thể chấp nhận được...”.
Ðỗ Dzũng đã nói chuyện với hằng trăm, hằng ngàn người biểu tình ủng hộ Lý Tống ở Bắc, ở Nam Cali chưa? Chắc chỉ “nói chuyện” với mấy tay thân Cộng như Nguyễn Ngọc Ngạn quên vợ con chết trên biển đông hay Tô Văn Lai, người tiếp tay làm văn hóa cho Cộng sản bên ngoài Việt nam? Hay chỉ với mấy tên “nhân chi hoạn tại hiếu vi nhân sư” ( con người có bệnh hay làm thầy đời ) mà quên đi câu “ yến tước an tri hồng hộc chí” ( chim én, chim sẻ làm sao biết được cái chí chim hồng hộc ).
- “...chúng ta có quyền biểu tình phản đối những chuyện chúng ta không muốn...”.
Ðúng. “Rằng hay thì thật là hay. Nghe ra ngậm đắng nuốt cay thế nào!?”. Cái thứ “luật rừng” của Việt cộng mà chúng ta cứ “chửi” mõi miệng, chúng vẫn ù lì. Một Ðàm Vĩnh Hưng, rồi mười Ðàm Vĩnh Hưng sẽ “quậy” nát an bình người Việt hải ngoại như chơi. Ai cũng sợ phạm pháp. Một mức độ nào đó, Lý Tống đã “dám làm” để “dạy” cho bọn Cộng sản nằm vùng rằng “chúng tao vẫn còn đây, vẫn chống Cộng quyết liệt. Liệu hồn”. Từ sau sự việc tên Ðàm Vĩnh Hưng bị xịt hơi cay, chính quyền Hoa kỳ sẽ nhúng tay vào, Cộng đồng sẽ nổi sóng, nhúng tay vào. Ðỗ Dzũng làm truyền thông hẳn đã thấy, việc anh em đi biểu tình chống đại nhạc hội do bọn ma cô nằm vùng và ma cạo Ðàm Vĩnh Hưng tổ chức ngày 28 tháng 11 năm 2009 ở Dallas-Fortworth đã bị đánh bầm cả mặt mày. Những anh em lãnh đạo bị y, bọn bầu show được hổ trợ của tòa Ðại sứ cái gọi là "Cộng hòa Xã hội Chủ nghĩa Việt nam" kiện ra ra tòa đòi bồi thường cả bạc triệu? Chúng muốn làm như vậy để “dằn mặt” rồi tự hậu tự tung tự tác. Ðỗ Dzũng đâu? Ông bà ta có nói “được chân lấn tới đầu”. Không trị “nó” thì, “tụi nó” loạn cào cào ở cái xứ sở nầy chúng ta chọn làm quê hương!
“...nhưng cái chuyện giả dạng phụ nữ để lên tặng bông rồi để tấn công... là vi phạm luật hình sự của Mỹ”.
Việc nầy, ông Ðỗ Dzũng ạ! Lý Tống trước khi làm dĩ nhiên đã biết rồi. Ai ở Hoa kỳ nầy cũng đã biết rồi? Quan trọng là, có “dám” làm hay không? Mức độ lợi hại của nó ra sao mà thôi. Ðối với Lý Tống, chết còn chưa sợ, tù đã nhiều, ngán gì. Mới “xịt hơi cay”, Ðàm nhà ta đã run cầm cập. Mới “pepper spray”, các chủ show núp bóng Việt cộng đã lo. Có như vậy, cái ngạo mạn, thung dung của các văn nô trong nước ra ngoại quốc mới e dè, sợ sệt. Các bọn gia nô “sáng đầu tối đánh” phản Trụ đầu Châu tổ chức live show mới tỉnh thức.
“...chuyện giả dạng phụ nữ...” có sao đâu? Quê hương chúng ta có biết bao vị anh thư một lòng vì dân vì nước. Làm sao tiếp xúc được mục tiêu mới là chuyện quan trọng Anh cải trang làm một người đàn bà y hệt, hết sức tài tình, qua mắt hết thẩy an ninh của cảnh sát, của tay chân bầu show, của Ðàm Vĩnh Hưng, của các vệ sĩ tòa Ðại sứ Việt Cộng. Phải phục chớ! Ngu mới mang thân Lý Tống ngờ ngờ, làm sao bước được vào trong mà hành động!? Xin nói sơ cho Ðỗ Dzũng một vài chuyện “giả” sau đây:
- Thời Ðông Chu Liệt Quốc cách đây trên 2 ngàn 300 năm, Bàng Quyên tướng nước Ngụy, tìm cách ám hại Tôn Tẫn. Tôn Tẫn đã “giả” điên mới sống mà qua được nước Tề. Ở Tề, Tôn Tẫn đã đánh bại và giết chết được Bàng Quyên.
- Xuân Canh tuất ( 1790 ), vua Quang Trung không muốn thân hành qua Tàu, đã chọn Phạm Công Trị ( con bà chị ) “giả” đóng vai mình sang chúc thọ vua Càng Long. Phạm Công Trị được tiếp đãi hết sức long trọng trên mức bình thường, bởi cả nhà Thanh ngỡ là vua nước Việt nam.
- Nguyễn Hoàng biết rằng, mình trước sau gì cũng sẽ bị người anh rể là Trịnh Kiểm hãm hại như người anh Nguyễn Uông, bèn “giả” điên. “Một người điên sá gì, cho nó vào Thuận hóa”. Nguyễn Hoàng lập nên nhà Nguyễn và một dãi giang sơn gấm vóc phía Nam.
- Phạm Thái, Trần Quang Ngọc, Lê Bái... con các cựu thần nhà Lê khoác áo tu “giả” làm sư ở chùa Tiêu Sơn vào thời vua Cảnh Thịnh ( con vua Quang Trung ) năm 1772, có lúc “giả” làm bọn mãi võ, ca hát mà cứu được Ðào Phùng ( người đã cướp ngục, giải thoát bà Hoàng Phi họ Nguyễn của nhà Lê ).
- Nguyễn Thị Giang, thường gọi là Cô Giang, người yêu của Nguyễn Thái Học trong cuộc nổi dậy ở Yên Bái năm 1930 đã thường cùng các chị em phụ nữ lên về Phú Thọ-Yên Bái, “giả” làm người buôn gánh bán bưng gạo, cám, trái cây, hoa quả mà dấu súng ống, đạn dược, lựu đạn, mã tấu... bên trong.
- Việt cộng lợi dụng các giá trị tinh thần thiêng liêng mà nhân dân miền Nam hết sức tôn trọng, “giả” những đám tang mà bỏ vũ khí vào trong quan tài, chuyển vào thành phố, chuẩn bị đánh Tết Mậu Thân. “Giả” hưu chiến, đã đem quân đánh khắp các tỉnh, các thành phố của Việt Nam Cộng Hòa vào đúng Giao thừa Mậu Thân năm 1968.
Ðể đạt mục tiêu, việc “giả” để hành động là bắt buộc. Người ta tốn công, tốn của, tốn thời gian dài để “ngụy tích”, đóng vai diễn tài tình mà tiếp xúc, mà nhập vào tổ chức đối phương để moi tin, để quấy rối, để tiêu diệt.... Ðâu ai nói “giả” đó là xấu. Chỉ giả danh, giả dạng, giả nhân giả nghĩa làm những điều phi nhân, vô đạo, ăn cướp, giết người hay phát ngôn tầm bậy tầm bạ là đáng chê cười mà thôi.
Việc phi pháp nếu không có gì thay thế được khi cần, người ta cũng phải chấp nhận hy sinh, có khi mất xác, có khi tù tôi, có lúc mang tiếng nầy nọ... Sự hy sinh nào cho chính nghĩa, cho tổ quốc cũng cao vời vợi, sáng ngời hào quang. Những kẻ tiểu nhân không đủ chí, không đủ trí, không can cường và thiếu một tấm lòng vị tha “biết thì thưa thốt, không biết thì dựa cột mà nghe” mới đúng.
“ ...dùng bất cứ hình thức nào phi văn hóa Mỹ thì không thể chấp nhận được”.
Buồn cười. Trẻ con. Ngu xuẩn. “Văn hóa Mỹ” là văn hóa gì? “Phi văn hóa Mỹ” là làm sao? Không để cha mẹ già vào nursing home là “phi văn hóa Mỹ”? Không truồng chạy ( streaking ) là “phi văn hóa Mỹ”? Không lấy chồng lấy vợ mà sống với “boy friend” hay “girl friend” đẻ con dài dài, ăn foodstamp, hưởng trợ cấp xã hội là “phi văn hóa Mỹ”? Không thay chồng đổi vợ mau như cởi áo quần và thường như cơm bữa là “phi văn hóa Mỹ”? Con cháu không giết ông bà, vợ chồng không giết nhau để cướp tiền “life insurance” là “phi văn hóa Mỹ”. Ði chùa lễ Phật, giỗ kỵ ông bà, ăn Tết Âm lịch, lễ tục cưới hỏi theo tập quán của người Việt nam, ca nhạc vọng cổ, đóng kịch cải lương... có phải là văn hóa Mỹ đâu, “không thể chấp nhận được” phải không? Ngớ ngẩn!
“Cái nầy không những vi phạm luật Mỹ mà còn làm cho cái chính nghĩa của những người biểu tình bị ảnh hưởng...”
Xin lỗi. “Cái chính nghĩa của những người biểu tình” sáng ngời ngời, có gì “bị ảnh hưởng”? Không thấy hay giả đò không thấy người ta hoan hô Lý Tống vang trời? Lý Tống đã thay họ trừng trị cái thằng nhóc con Việt cộng xấc xược, mất dạy... Lý Tống một mình sẵn sàng chịu tội để bảo vệ thanh danh, thành trì, sự bình yên và chính nghĩa cho đồng bào người Việt ở hải ngoại, người người cảm phục. Anh mới chỉ có “xịt” thôi, mà chính giới Mỹ, báo chí Mỹ, truyền hình Mỹ, người Mỹ đã tung tin rất nhanh, rất đầy đủ và Lý Tống, đồng bào người Việt hải ngoại có cơ hội trình bày những cái khuất tất của Cộng sản trong nước đem văn công ra nước ngoài đánh phá mảnh đất dung thân của chúng ta.
“Bởi vì những người biểu tình, tôi tin rằng, đa sồ là trong ôn hòa và có xin phép biểu tình theo luật của Mỹ”.
Thật là một người từ “cõi dưới” chun lên, biết gì chuyện dân gian. Ðỗ Dzũng nói những chuyện tréo cẳng ngỗng, buồn cười. Ðã mấy chục năm nay ở trên cái xứ sở Hoa kỳ nầy, chúng tôi biểu tình có vi phạm luật biểu tình phải xin phép đâu? Ðã mấy chục năm nay ở trên cái xứ sở Hoa kỳ nầy vì biểu tình “trong ôn hòa” nên, hết Ðàm Vĩnh Hưng nầy tới Ðàm Vĩnh Hưng khác ra hải ngoại tác yêu tác quái. Ðã mấy chục năm nay ở trên cái xứ sở Hoa kỳ nầy vì biễu tình “trong ôn hòa”, nên bị “tụi nó” đánh bầm mặt, bị tụi nó kiện ra toà như đã nói ở trên. Ðỗ Dzũng chắc may mắn qua Mỹ suông sẻ, mau quên đi gia đình mình, đồng bào mình vượt trùng dương, băng rừng núi một chết một sống “trốn chạy” từ Bắc vào Nam, từ Nam qua Mỹ, Anh, Pháp, Gia nã đại, Úc, ... Người ta bị bắt buộc phải bỏ nước mà đi, bỏ nhà cửa, bỏ tài sản mà đi trong cái chết. Vợ, con gái người ta bị hải tặc hãm hiếp, con trai người ta bị bắn chết quăng xuống biển, còn lại một mình thì bơ vơ trên xứ người. Người ta tức lắm chớ! Người ta giận lắm chớ! Người ta muốn băm thây tụi nó ra lắm chớ! Sao trách được họ. Bây giờ chúng nó qua đây tiếp tục gieo rắc tai ương. Chịu nổi không!?
“...tôi cũng nghĩ rằng đa số cộng đồng người Việt ngay cả cộng đồng chống Cộng cũng không chấp nhận việc làm của ông Lý Tống”.
Nói như vậy là quơ đủa cả nắm. Nói như vậy là cố tình phân hóa, chia rẻ, qua phân sự thống nhất Cộng Ðồng Người Việt Hải Ngoại. Nói như vậy là cố ý ngầm bảo với Cộng sản rằng, ở ngoại quốc, các cộng đồng người Việt “ngủ” hết trơn, không màng chống Cộng nữa đâu phải không? Nếu không sao lại có “ ngay cả cộng đồng chống Cộng”? Ông tìm đâu ra hay suy bụng ta ra bụng người mà rạch ròi, có cộng đồng chống Cộng và có cộng động không chống Cộng? Có lẽ ông liên lạc được với một vài cộng đồng những người gốc cán bộ Cộng sản Việt nam ở các nước Ðông Âu? Còn ra, các cộng đồng người Việt tỵ nạn Cộng sản trên thế giới, không cộng đồng nào không chống Cộng cả. Bằng chứng vụ Trần Trường ở Westminster năm 1999, vụ Madison Nguyễn ở San Jose năm 2008, vụ các ông Thủ tướng Khải, Chủ tịch Nhà nước Triết, Thủ tướng Dũng qua đây phải chun ra, chun vô đàng cửa hậu và mới đây, ngày 24 tháng 7 năm 2010 ở Anaheim Convention Center.. Âm mưu của Việt cộng bị thất bại hoàn toàn. Chỉ có những cá nhân quăng đi tư cách, phẩm chất, đạo lý của mình, quên mau lý lịch tỵ nạn chính trị của giòng họ mình và ngay cả bản thân mình, cam tâm làm những việc “lưu xú vạn niên”.
Ðã nói “...thành ra chuyện ai làm thì cứ làm” mà sao lại phê phán người ta kiểu mình đây “thầy dùi”, trí thức: “đây là hành động không thể chấp nhận được”, “phi văn hóa Mỹ thì điều không thể châp nhận được”, “cộng đồng chống Cộng cũng không chấp nhận việc làm của ông Lý Tống”.
Nói năng sao vô tâm, vô tình, vô ý thức quá quắc đến như vậy! Người xưa nói “kiến nghĩa bất vi vô dõng giả” mà. Hóa ra ông chỉ nói, muốn dạy người ta mà không biết làm. Hèn gì Pháp có câu “Les grands diseurs ne sont pas les grands faiseurs”, viết ra tiếng Mỹ, ông rõ hơn “Big talkers are not big doers”, không sai chút nào. Mao Trạch Ðông của Tàu đã nói một câu hết sức thô lổ để đời “ trí thức không bằng một cục cức”. Thấy việc bất bình, người ta còn xăng tay áo lên, huống hồ việc Quốc-Cộng là chuyện của mình, của nước mình, của đồng bào mình, ngồi coi “ai làm thì cứ làm” được sao!? Trừ phi, anh còn “tơ tưởng” đến tụi nó, bọn Việt cộng bán nước, hại dân bên kia bờ đại dương mà mơ ngày có lời có lợi!
“Các công ty biểu diễn cũng vậy, họ vẫn kiếm tiền và cũng đóng thuế lại cho nươc Mỹ”.
Việc nầy, tôi không dám chắc. Bọn Việt cộng quen thói tráo trở, gian manh, lừa đảo...và bọn “điếu đóm” đạp cức ăn theo, cũng cùng một húi, chắc gì. Việc nầy có lẽ ông Ðỗ Dzũng đã liên lạc với bọn văn công nầy, với bọn tay sai văn công nầy..., đã có hỏi và biết chắc là “họ vẫn kiếm tiền và cũng đóng thuế lại cho nước Mỹ”? Chỉ có cơ quan thuế vụ Hoa kỳ trả lời là người ta tin mà thôi.
Có dính dáng gì với việc Lý Tống “xịt” và dạy tên Cộng con Ðàm Vĩnh Hưng cũng như gián tiếp cho bọn Việt cộng trong nước một bài học “đừng hòng giảo quyệt với người Việt hải ngoại”, khi nói rằng “...có những cái gọi là bang giao về thương mại với nhau rất nhiều rồi...”.
Bang giao thì sao? Không được chống Cộng nữa à? Cứ để chúng nó đem cái thói quen đè đầu đè cổ đồng bào ta trong nước qua đây tròng vào cổ chúng ta nữa à! Hoặc là một thâm ý, nếu không cũng là một câu trả lời vô ý thức, thiếu tư tưởng, không thận trọng hay “lãng xẹc” như mấy mụ nhà quê phủi đít nói trước khi vùng vằng bỏ đi.
“...Họ cũng phải làm ăn để nuôi vợ con và gia đình họ...”.
Một câu nói “rằng hay thì thật là hay, nghe ra ngậm đắng nuốt cay thế nào”. Cướp của giết người cũng để “nuôi vợ con và gia đình họ”. Băng đảng, buôn bán ma túy, lừa đảo... cũng để “nuôi vợ con và gia đình họ”. Luồn trôn kẻ thù, theo đít voi ăn bả mía cũng để “nuôi vợ con và gia đình họ”. Tiếp tay kẻ thù, “đâm sau lưng chiến sĩ” cũng để “nuôi vợ con và gia đình họ”. Người ta đã “tởm” mà cứ cúi đầu, khom lưng dắt cái bọn “đầu trâu mặt ngựa” Việt cộng qua đây cũng để “nuôi vợ con và gia đình họ”. Nghe sao quặn đau trong lòng!!!
Ông bà ta đã dạy: “biết thì nói biết, không biết thì nói không biết...” hay “biết thì thưa thốt, không biết thì dựa cột mà nghe” để khỏi “mắc quai” cũng vì cái miệng “bệnh tòng khẩu nhập, họa tòng khẩu xuất”. Nhìn Ðỗ Dzũng, cũng người thông minh, có học... Có phải vì thông minh, có học...mà đương sự lắc léo, lươn lẹo? Việc làm Lý Tống, đến nay có nhiều ý kiến khen, chê ( dĩ nhiên không đề cập đến “chê” của tụi Cộng sản bên nhà ). Trước hết, chê Lý Tống không đáng, không nên làm vậy: vì Ðàm Vĩnh Hưng không xứng tay; vì như vậy là phạm pháp; vì còn cách nào đó thượng sách hơn... Khen Lý Tống xứng danh anh hùng: vì trước hết, biết việc mình làm có thể vướng vào pháp lý mà vẫn không e dè; vì “xịt” pepper spray vào Ðàm Vĩnh Hưng là “xịt” vô mặt tụi Bắc bộ phủ; “xịt” Ðàm Vĩnh Hưng để không cho hết thẩy tụi nó ở Việt nam, ở đây hợp nhau “phá” nát cộng đồng chúng ta đang yên bình; vì “xịt” là một hành động “hãn vệ chính đáng” bởi chúng ta đang bị truy đuổi. Những vĩ nhân, những anh hùng hào kiệt làm những việc phi thường, kẻ phàm phu tục tử không đủ sức làm, không bao giờ dám làm, không nghĩ ra, nhưng giỏi bôi bẩn, phê bình, chỉ trích... Thói đời!./.
NGUYỄN THỪA BÌNH
http://www.lyhuong.net/viet/index.php?option=com_content&view=article&id=2875:2875&catid=37:bandoc&Itemid=56
http://www.vietland.net/main/showthread.php?t=13872
http://www.lyhuong.net/viet/index.ph...ndoc&Itemid=56
---
Thursday, August 05, 2010
ĐỒNG BÀO QUỐC NỘI PHẢI BIẾT ĐỂ TRÁNH NHỮNG CHUYỆN LỪA BỊP CỦA MAFIA CSVN
ĐỒNG BÀO QUỐC NỘI PHẢI BIẾT ĐỂ TRÁNH NHỮNG CHUYỆN LỪA BỊP CỦA MAFIA CSVN
Mùa Đông năm vừa qua (2009) chúng tôi dự định tổ chức một chương trình cứu trợ nhân đạo cho những nhóm người Việt đang trốn trong rừng phía Bắc nước Pháp. Người địa phương cũng như người Việt Paris tại Pháp thường gọi nhóm nầy là người ‘Rừng’ (trốn trong rừng) hay người ‘Rơm’ (?). Chúng tôi đã được sự tiếp tay của những nhà hảo tâm Việt cũng như Pháp để tổ chức thăm viếng, ủy lạo và giúp đỡ phương tiện cần thiết cho những người bất hạnh đang gặp khó khăn tại các khu rừng rậm trong thời gian họ đợi ‘nhảy chuyến’ sang Anh Quốc. Chương trình của chúng tôi không kêu gọi đóng góp tiền bạc mà chỉ xin thức ăn thiết thực như gạo, mì gói, bún khô, nước mắm, đồ hộp và chăn, mùng mền cũng như áo quần cũ để tặng cho đồng bào bất hạnh. Họ thiếu ăn và đang chịu đựng cơn lạnh mùa đông dưới trừ hàng chục độ C (-15° đến -20° C) trong các khu rừng rậm dọc theo các quốc lộ từ Belgique, Luxembourg, Đức Quốc… qua các Départements Pas De Calais (62) Nord (59), Ardennes (08) Meuse (55) Moselle (57) để đến bến cảng Calais. Nhiều nhà từ thiện cũng như nhà báo cũng đã liên lạc được nhiều nhóm Việt Nam sống chui rúc trong rừng rậm hướng Tây-Bắc Paris, cách chừng 160 cây số, là nơi trú ẩn đợi ngày được phép nhảy xe. Những người đổi ‘mạng sống’ nầy phải đeo trên mui, bám dưới sàn, trốn trong các kiện hàng của các xe vận tải để vượt biên giới vào nước Anh.
Hai động lực đã thúc đẩy chúng tôi kêu gọi tổ chức việc cứu trợ. Thứ nhất, vấn đề nhân đạo, vì họ là những đồng bào Việt Nam ruột thịt, tìm cách ra nước ngoài kiếm phương tiện để sống và nuôi gia đình. Như vậy đối với chúng tôi, không nhiều thì ít, hành động của nhóm người nầy cũng là một hình thức bỏ cộng sản đi tìm thế giới tự do để mưu cầu sự sống. Thứ hai, cứu trợ cũng là một việc làm có tính cách ‘chiến tranh chính trị’ để cho người trong nước cũng cộng sản thấy tấm lòng và tình nghĩa của những người Việt Quốc Gia ở hải ngoại… Nhưng cuối cùng chương trình đành phải đình chỉ ngay sau khi chúng tôi khám phá đây là một đường giây bịp bợm của mafia cộng sản Việt Nam tổ chức từ nội địa ra đến hải ngoại… nhằm hút máu của đồng bào trong nước, đem con bỏ chợ. Và đây cũng là tội ác của cộng sản Việt Nam không ngoài mục đích tiêu diệt con người dưới hình thức xuất khẩu lao động sản xuất và buôn bán cần sa bạch phiến. Mặc dù đau lòng trước cảnh đồng bào ruột thịt bị cộng sản bán đứng cho bọn côn đồ quốc tế, nhưng nếu người Việt Quốc Gia tại Pháp ra tay cứu trợ thì không khác gì một hành động nối giáo cho giặc, do đó chúng tôi buộc lòng đình chỉ ngay chương trình cứu trợ.
Nhưng tình trạng mafia cộng sản càng ngày càng dối gạt để lấy nhà đất ruộng vườn và thu tiền của để đưa thành phần đáng thương nầy tiếp tục con đường làm ăn bất hợp pháp. Hôm nay chúng tôi phải lên tiếng để báo cho đồng bào quốc nội biết rõ bộ mặt thật của tập đoàn mafia cộng sản và những chuyện gì đã xảy ra trên đất khách cho những người nhẹ dạ bằng bài viết nầy. Xin xem đây như một thông điệp gởi đến cho bất cứ ai đã, đang và sẽ nghe lời đường mật của cộng sản ra nước ngoài làm giàu với một số lương trên 5000 euros một tháng ! Nên nhớ một điều là cả Châu-Âu đang trong tình trạng thất nghiệp trầm trọng, riêng nước Pháp đã có trên 3 triệu người không có công ăn việc làm. Công việc không có mà còn bị tranh dành bởi những lực lượng lao động rẻ tiền từ Bắc Phi cũng như Đông Âu tràn qua. Người Bắc Phi thì nòng cốt lao động tay chân nhưng với các thành phần đến từ Đông-Âu, đa số là chuyên viên kỹ thật tay nghề cao hoặc tốt nghiệp đại học, nhưng họ chỉ yêu cầu một số lương tối thiểu, chừng năm bảy trăm euros để sống qua ngày. Đồng bào nội địa nên ghi nhận rằng, nếu một công việc lương thiện nào đó có thể đem lại 5000 euros một tháng thì chắc chắn không còn một chỗ trống nào dành cho thành phần lao động tay chân từ Việt Nam qua làm chui. Những người Việt Nam muốn qua Châu-Âu làm giàu nên suy nghĩ thật kỷ đến vấn đề nầy.
Xin các độc giả, các cơ quan truyền thông phổ biến thật rộng rãi bài viết nầy về Việt Nam mục đích nhắc nhở những ai có ‘mộng làm giàu’ hầu giúp họ tránh khỏi cảnh mất nhà, mất của, mất tiền để xin phép nhà nước cho qua Anh Quốc làm chui ! Ngoài ra, thông điệp nầy không ngoài mục đích vạch trần tội ác của tập đoàn mafia cộng sản để những người đi lao động biết trước, nếu không trở thành thân tàn ma dại, chết bờ chết bụi, thì cũng lãnh những bản án từ vài chục năm đến chung thân trong tù. Mục đích của chúng tôi nhằm vạch trần tội ác của bọn mafia cộng sản tại Châu-Âu để đồng bào trong nước hiểu tường tận và tránh được âm mưu bịp bợm, buôn người và bóc lột tiền bạc cũng như lợi dụng thân xác đàn bà con gái trên con đường đi tìm vinh quang phú quý ở các xứ tự do.
Chúng tôi cũng xin báo động để trong nước hay, các cơ quan an ninh và bài trừ bạch phiến của Âu-Châu (gồm Anh-Pháp- Vương Quốc Bỉ-Tiệp-Ba Lan…) đã phối hợp chặt chẽ để phá vỡ các tổ chức buôn người, trồng và bán cần sa của nhóm người Việt do mafia cộng sản tổ chức ở Châu-Âu, nhất là tại Anh Quốc. Một khi các tổ chức quốc tế ra tay thì họ đã nắm vững các dữ kiện để hốt trọn gói một lượt các tội phạm mà nạn nhân là những nhân công người Việt được, gọi là người ‘rừng’. Họ sẽ là những con chốt thí lãnh vài chục năm tù về tội trồng và bán cần sa bạch phiến một khi những việc làm ăn phi pháp của tổ chức mafia việt cộng bị bạch hóa.
Chúng tôi nắm chắc tình hình vì đã đọc và nghiên cứu nhiều bài viết của một số phóng viên, các nhà từ thiện tại Pháp khi họ tường thuật lại những cuộc gặp gỡ và phỏng vấn nhóm người ‘rừng’ từ hai năm qua. Chúng tôi ghi lại chi tiết để tất cả đồng bào tại quốc nội thấy được những âm mưu cộng sản trong việc buôn người lấy của, hợp tác với bọn tội phạm quốc tế để trấn lột tài sản cũng như xương máu của những người đi lao động, nhất là thỏa mãn tình dục trên thân xác những người phụ nữ Việt Nam bất hạnh. Rốt cuộc người đi lao động chẳng kiếm được đồng nào để trả nợ nhà nước, nuôi gia đình mà còn bỏ thây tại đất khách hoặc sẽ vào tù gở lịch trọn đời về tội phạm liên quan đến vấn đề bách phiến.
Xin ghi lại lời kể của hàng chục người ‘rừng’ cho các phóng viên về đoạn đường gian truân của những người đi lao động với ‘mộng làm giàu’ tại Anh quốc như sau :
- Bàn tay độc ác của Mafia cộng sản Việt Nam từ trong nước ra đến hải ngoại :
Những người ‘rừng’ cho biết khi một người muốn được nhà nước cho ra hải ngoại lao động thì phải là triệu phú trong nước, nghĩa là phải có tài sản để đóng tiền đường làm nhiều chặng - từ Việt Nam qua Trung quốc, Nga hoặc hoặc các xứ Đông Âu cũ, tùy theo chặng đường và phương tiện máy bay hay tàu hỏa. Tối thiểu cho mỗi chuyến đi từ 15.000 euros đến 25.000 euros. Đó chưa kể đến việc tiền nạp cho nhà nườc, đóng bảo đảm để khỏi chạy trốn hoặc ở lại nước ngoài. Một điều tàn nhẫn khác nữa là người muốn được xuất khẩu lao động phải đem vợ con ra bảo đảm với nhà nước trước khi nhận visa. Mafia cộng sản trong nước đã hành hạ từ thủ tục giấy tờ đến tất cả các chặng đường từ VN qua Trung quốc, qua Nga hoặc các xứ Đông Âu và khi nhóm người ‘rừng’ nầy qua đến đất Pháp, là đoạn đường cuối độc nhất để xâm nhập vào Anh Quốc thì các nhóm người ‘rừng’ nầy bị trấn lột hoàn toàn, trên người chỉ còn một bộ áo. Trong quá trình di chuyển, nếu không mắc bệnh trầm trọng, bị thương tích tàn tật hay bỏ mình trên các chặng đường đến thiên đàng hạ giới, trường hợp lọt qua được Anh quốc thì tình trạng người ‘rừng’ còn tàn tệ hơn nữa. Bị bọn mafia việt cộng thu hết giấy tờ, nhốt vào những hầm dưới đất và làm việc 12 tiếng một ngày như chăm sóc trồng bạch phiến, biến chế và sau đó đường giây mafia sẽ phân phối ra thị trường quốc tế. Đám mafia cộng sản hải ngoại do các cơ quan đại diện việt cộng nước ngoài – còn gọi là ổ buôn lậu và bán visa - điều khiển các hoạt động, phối hợp với các băng đảng tội phạm quốc tế gốc Đông Âu cũng như Phi Châu và Á Rập đang hoạt động trên các lãnh thổ Châu-Âu. Bọn mafia cộng sản rất khôn ngoan, chúng là những tay chỉ huy trong bóng tối, chường mặt ra là những nhóm đầu trộm đuôi cướp cuả các sắc dân trên đang hoành hành trong các rừng rậm của phía Bắc nước Pháp.
- Thảm cảnh và hậu quả của những người ‘rừng’ đi kiếm 5000 euros mỗi tháng tại Châu-Âu :
Trong trang web HVHNVTD chúng tôi đã viết và post ra nhiều hình ảnh của những người ‘rừng’ sống trong các khu rừng rậm chung quanh vùng cảng Calais phía Bắc nước Pháp. Hàng ngày có những chuyến xe đổ người Việt cũng như một số sắc dân khác đến các điểm tập trung trong rừng (trong bài nầy chúng tôi chỉ đề cập đến các đồng bào Việt Nam). Đầu nậu là những người Việt trong tổ chức mafia cộng sản do các cơ quan ngoại giao chủ động để cho cả chục tên tội phạm các sắc tộc khác lục soát kiếm vàng, kiếm dollars và tịch thu những gì đáng giá trong người. Bọn đầu nậu thu các giầy tờ tùy thân cần thiết và nhất là đàn bà con gái, già trẻ lớn bé, có bầu hay đang trong thời kỳ kinh nguyệt cũng bị cả chục tên côn đồ đủ các xứ đen-trắng-vàng-‘rệp’ sắp hàng ‘bề hội đồng’ công khai trước mặt chồng, mẹ, cha, chú, bác… Sau đó đàn ông con trai bị cô lập trong một phạm vi nhỏ và những người đàn bà, con gái vẫn là phương tiện giải quyết sinh lý thường trực của cả hàng trăm tên cướp rừng. Nếu còn khả năng hối lộ, bọn mafia việt cộng sẽ sắp xếp chương trình ‘nhảy xe’ theo từng nhóm để vượt biển sang Anh quốc. Trước đây giới xe tải thường ăn có với các tổ chức đưa người qua Anh, nhưng sau nầy mức phạt tù quá nặng đối với những ai giúp phương tiện đưa những người chui vào đất Anh nên tài xế xe tải không dám nhận, che giấu những thành phần nầy trong các chuyến vượt đường hầm từ Pháp qua Anh. Do đó sau nầy, mỗi đêm bọn mafia dẫn vài người Việt băng rừng đến các bãi đậu xe tải và chỉ cho họ tìm cách trốn theo xe để qua Anh. ‘Sống chết mặc bây’, công việc của bọn nầy xem như xong ! Những người ‘rừng’ phải tự túc kiếm cách trốn theo xe bằng cách đeo dưới làn (thùng) xe, trèo lên nằm trên mui hoặc chui vào các kiện hàng để qua hầm xuyên biển Manche. Tỷ số người thoát được để vào đất Anh rất thấp, vì đa số bị chết khi nhảy xe, bị tuột tay rớt xuống đất trong lúc xe chạy, rơi từ mui xe khi trời mưa ẩm ướt hoặc bị quan thuế và các cơ quan chống người nhập lậu bắt khi qua cổng kiểm soát.
Những tay đầu nậu trong việc gieo trồng và phân phối bạch phiến chắc chắn có thể kiếm được nhiều tiền nhưng với nhân công chui đưa từ Việt Nam qua, may lắm mỗi ngày được hai vắt cơm, ăn chui dưới hầm, tối đến hàng chục người chen chúc nhau trên vài mét vuông và ngày thì làm việc khắt khe dưới sự giám sát của bọn mafia. Đường giây trồng ma tuý của mafia cộng sản Việt Nam tại Châu-Âu, nhất là ở Anh hiện giờ, rất đơn giản, được tổ chức dưới hình thức gia đình trong các ngôi nhà của cán bộ, bọn nằm vùng và thành phần lao động bất hảo của xã hội chủ nghĩa được cộng sản gài lại sau ngày Đông-Âu đổi chế độ. Chỉ cần vài phòng trống, chia thành hai ba tầng và trang bị đầy đủ điện nước thì có thể trồng được gần ngàn cây cần sa và thu hoạch sau vài tháng… Nhưng dù che giấu ngụy trang đến đâu cũng không thể qua mặt được các sở an ninh địa phương và kế hoạch phòng chống cần sa ma túy. Các cơ sở đang bị theo dõi, bọn mafia cố gắng tổ chức đưa gấp số ‘người rừng’ qua để đền tội thay cho chúng.
- Thông điệp gởi về quốc nội cho những ai muốn qua Châu-Âu trồng cần sa bạch phiến :
Gia đình nào có gia tài lớn như nhà đất để cầm thế hoặc vay mượn được khoảng 20.000 euros thì nên ở tại Việt Nam tìm cách làm ăn buôn bán để sống. Đừng bao giờ nghe những lời bịp bợm của cộng sản để rồi mơ tưởng lương tháng 5000 euros khi qua được Châu-Âu làm việc. Trường hợp ai còn sống sót và qua được Anh Quốc thì cuộc đời phải trốn chui trong hầm, ăn bốc, ăn vụng và lãnh vài chục euros mỗi tháng, rồi trước sau gì cũng chết trong ngục tù về tội sản xuất và buôn bán cần sa bạch phiến. Tại Âu-Mỹ, một người làm ăn lương thiện bình thường, ví dụ nhân viên nhà máy hãng xưởng hoặc công chức nhỏ của chính phủ thì không bao giờ lãnh đến 5000 euros mỗi tháng (ngoại trừ một vài trường hợp của những người đỗ đạt cao và trách nhiệm một nhiệm vụ lớn trong các ngành nghề). Chỉ có việc móc túi, giật bóp, cướp ngân hàng hay bán cần sa ma túy thì may ra có thể kiếm được số tiền lý tưởng hàng tháng mà bọn mafia cộng sản đã tuyên truyền. Những người trong nước hãy ghi nhận điều nầy : Ra đi sẽ thành thân tàn ma dại nơi đất khách hoặc bỏ thây chết bờ chết bụi tại xứ người là chuyện đã xảy ra cho hàng ngàn người ‘rừng’ trên các chặng đường. Nếu ai may mắn đến được Anh quốc thì cũng bị mafia cộng sản sắp xếp cho công việc làm lậu, ở chui… để cho bọn chúng vắt chanh cho đến ngày kiệt sức. 5000 euros tiền lương hàng tháng sẽ không bao giờ nắm được trong tay mà nhà tù tại Châu-Âu đang mở sẵn cửa để cho nhóm ‘người rừng’ vào đó bóc lịch suốt đời.
Đinh Lâm Thanh
05.8.2010
*****
http://www.hvhnvtd.com
.: Cập nhật ngày 05/08/2010 :.
http://www.vietland.net/main/showthread.php?t=13861
---
Mùa Đông năm vừa qua (2009) chúng tôi dự định tổ chức một chương trình cứu trợ nhân đạo cho những nhóm người Việt đang trốn trong rừng phía Bắc nước Pháp. Người địa phương cũng như người Việt Paris tại Pháp thường gọi nhóm nầy là người ‘Rừng’ (trốn trong rừng) hay người ‘Rơm’ (?). Chúng tôi đã được sự tiếp tay của những nhà hảo tâm Việt cũng như Pháp để tổ chức thăm viếng, ủy lạo và giúp đỡ phương tiện cần thiết cho những người bất hạnh đang gặp khó khăn tại các khu rừng rậm trong thời gian họ đợi ‘nhảy chuyến’ sang Anh Quốc. Chương trình của chúng tôi không kêu gọi đóng góp tiền bạc mà chỉ xin thức ăn thiết thực như gạo, mì gói, bún khô, nước mắm, đồ hộp và chăn, mùng mền cũng như áo quần cũ để tặng cho đồng bào bất hạnh. Họ thiếu ăn và đang chịu đựng cơn lạnh mùa đông dưới trừ hàng chục độ C (-15° đến -20° C) trong các khu rừng rậm dọc theo các quốc lộ từ Belgique, Luxembourg, Đức Quốc… qua các Départements Pas De Calais (62) Nord (59), Ardennes (08) Meuse (55) Moselle (57) để đến bến cảng Calais. Nhiều nhà từ thiện cũng như nhà báo cũng đã liên lạc được nhiều nhóm Việt Nam sống chui rúc trong rừng rậm hướng Tây-Bắc Paris, cách chừng 160 cây số, là nơi trú ẩn đợi ngày được phép nhảy xe. Những người đổi ‘mạng sống’ nầy phải đeo trên mui, bám dưới sàn, trốn trong các kiện hàng của các xe vận tải để vượt biên giới vào nước Anh.
Hai động lực đã thúc đẩy chúng tôi kêu gọi tổ chức việc cứu trợ. Thứ nhất, vấn đề nhân đạo, vì họ là những đồng bào Việt Nam ruột thịt, tìm cách ra nước ngoài kiếm phương tiện để sống và nuôi gia đình. Như vậy đối với chúng tôi, không nhiều thì ít, hành động của nhóm người nầy cũng là một hình thức bỏ cộng sản đi tìm thế giới tự do để mưu cầu sự sống. Thứ hai, cứu trợ cũng là một việc làm có tính cách ‘chiến tranh chính trị’ để cho người trong nước cũng cộng sản thấy tấm lòng và tình nghĩa của những người Việt Quốc Gia ở hải ngoại… Nhưng cuối cùng chương trình đành phải đình chỉ ngay sau khi chúng tôi khám phá đây là một đường giây bịp bợm của mafia cộng sản Việt Nam tổ chức từ nội địa ra đến hải ngoại… nhằm hút máu của đồng bào trong nước, đem con bỏ chợ. Và đây cũng là tội ác của cộng sản Việt Nam không ngoài mục đích tiêu diệt con người dưới hình thức xuất khẩu lao động sản xuất và buôn bán cần sa bạch phiến. Mặc dù đau lòng trước cảnh đồng bào ruột thịt bị cộng sản bán đứng cho bọn côn đồ quốc tế, nhưng nếu người Việt Quốc Gia tại Pháp ra tay cứu trợ thì không khác gì một hành động nối giáo cho giặc, do đó chúng tôi buộc lòng đình chỉ ngay chương trình cứu trợ.
Nhưng tình trạng mafia cộng sản càng ngày càng dối gạt để lấy nhà đất ruộng vườn và thu tiền của để đưa thành phần đáng thương nầy tiếp tục con đường làm ăn bất hợp pháp. Hôm nay chúng tôi phải lên tiếng để báo cho đồng bào quốc nội biết rõ bộ mặt thật của tập đoàn mafia cộng sản và những chuyện gì đã xảy ra trên đất khách cho những người nhẹ dạ bằng bài viết nầy. Xin xem đây như một thông điệp gởi đến cho bất cứ ai đã, đang và sẽ nghe lời đường mật của cộng sản ra nước ngoài làm giàu với một số lương trên 5000 euros một tháng ! Nên nhớ một điều là cả Châu-Âu đang trong tình trạng thất nghiệp trầm trọng, riêng nước Pháp đã có trên 3 triệu người không có công ăn việc làm. Công việc không có mà còn bị tranh dành bởi những lực lượng lao động rẻ tiền từ Bắc Phi cũng như Đông Âu tràn qua. Người Bắc Phi thì nòng cốt lao động tay chân nhưng với các thành phần đến từ Đông-Âu, đa số là chuyên viên kỹ thật tay nghề cao hoặc tốt nghiệp đại học, nhưng họ chỉ yêu cầu một số lương tối thiểu, chừng năm bảy trăm euros để sống qua ngày. Đồng bào nội địa nên ghi nhận rằng, nếu một công việc lương thiện nào đó có thể đem lại 5000 euros một tháng thì chắc chắn không còn một chỗ trống nào dành cho thành phần lao động tay chân từ Việt Nam qua làm chui. Những người Việt Nam muốn qua Châu-Âu làm giàu nên suy nghĩ thật kỷ đến vấn đề nầy.
Xin các độc giả, các cơ quan truyền thông phổ biến thật rộng rãi bài viết nầy về Việt Nam mục đích nhắc nhở những ai có ‘mộng làm giàu’ hầu giúp họ tránh khỏi cảnh mất nhà, mất của, mất tiền để xin phép nhà nước cho qua Anh Quốc làm chui ! Ngoài ra, thông điệp nầy không ngoài mục đích vạch trần tội ác của tập đoàn mafia cộng sản để những người đi lao động biết trước, nếu không trở thành thân tàn ma dại, chết bờ chết bụi, thì cũng lãnh những bản án từ vài chục năm đến chung thân trong tù. Mục đích của chúng tôi nhằm vạch trần tội ác của bọn mafia cộng sản tại Châu-Âu để đồng bào trong nước hiểu tường tận và tránh được âm mưu bịp bợm, buôn người và bóc lột tiền bạc cũng như lợi dụng thân xác đàn bà con gái trên con đường đi tìm vinh quang phú quý ở các xứ tự do.
Chúng tôi cũng xin báo động để trong nước hay, các cơ quan an ninh và bài trừ bạch phiến của Âu-Châu (gồm Anh-Pháp- Vương Quốc Bỉ-Tiệp-Ba Lan…) đã phối hợp chặt chẽ để phá vỡ các tổ chức buôn người, trồng và bán cần sa của nhóm người Việt do mafia cộng sản tổ chức ở Châu-Âu, nhất là tại Anh Quốc. Một khi các tổ chức quốc tế ra tay thì họ đã nắm vững các dữ kiện để hốt trọn gói một lượt các tội phạm mà nạn nhân là những nhân công người Việt được, gọi là người ‘rừng’. Họ sẽ là những con chốt thí lãnh vài chục năm tù về tội trồng và bán cần sa bạch phiến một khi những việc làm ăn phi pháp của tổ chức mafia việt cộng bị bạch hóa.
Chúng tôi nắm chắc tình hình vì đã đọc và nghiên cứu nhiều bài viết của một số phóng viên, các nhà từ thiện tại Pháp khi họ tường thuật lại những cuộc gặp gỡ và phỏng vấn nhóm người ‘rừng’ từ hai năm qua. Chúng tôi ghi lại chi tiết để tất cả đồng bào tại quốc nội thấy được những âm mưu cộng sản trong việc buôn người lấy của, hợp tác với bọn tội phạm quốc tế để trấn lột tài sản cũng như xương máu của những người đi lao động, nhất là thỏa mãn tình dục trên thân xác những người phụ nữ Việt Nam bất hạnh. Rốt cuộc người đi lao động chẳng kiếm được đồng nào để trả nợ nhà nước, nuôi gia đình mà còn bỏ thây tại đất khách hoặc sẽ vào tù gở lịch trọn đời về tội phạm liên quan đến vấn đề bách phiến.
Xin ghi lại lời kể của hàng chục người ‘rừng’ cho các phóng viên về đoạn đường gian truân của những người đi lao động với ‘mộng làm giàu’ tại Anh quốc như sau :
- Bàn tay độc ác của Mafia cộng sản Việt Nam từ trong nước ra đến hải ngoại :
Những người ‘rừng’ cho biết khi một người muốn được nhà nước cho ra hải ngoại lao động thì phải là triệu phú trong nước, nghĩa là phải có tài sản để đóng tiền đường làm nhiều chặng - từ Việt Nam qua Trung quốc, Nga hoặc hoặc các xứ Đông Âu cũ, tùy theo chặng đường và phương tiện máy bay hay tàu hỏa. Tối thiểu cho mỗi chuyến đi từ 15.000 euros đến 25.000 euros. Đó chưa kể đến việc tiền nạp cho nhà nườc, đóng bảo đảm để khỏi chạy trốn hoặc ở lại nước ngoài. Một điều tàn nhẫn khác nữa là người muốn được xuất khẩu lao động phải đem vợ con ra bảo đảm với nhà nước trước khi nhận visa. Mafia cộng sản trong nước đã hành hạ từ thủ tục giấy tờ đến tất cả các chặng đường từ VN qua Trung quốc, qua Nga hoặc các xứ Đông Âu và khi nhóm người ‘rừng’ nầy qua đến đất Pháp, là đoạn đường cuối độc nhất để xâm nhập vào Anh Quốc thì các nhóm người ‘rừng’ nầy bị trấn lột hoàn toàn, trên người chỉ còn một bộ áo. Trong quá trình di chuyển, nếu không mắc bệnh trầm trọng, bị thương tích tàn tật hay bỏ mình trên các chặng đường đến thiên đàng hạ giới, trường hợp lọt qua được Anh quốc thì tình trạng người ‘rừng’ còn tàn tệ hơn nữa. Bị bọn mafia việt cộng thu hết giấy tờ, nhốt vào những hầm dưới đất và làm việc 12 tiếng một ngày như chăm sóc trồng bạch phiến, biến chế và sau đó đường giây mafia sẽ phân phối ra thị trường quốc tế. Đám mafia cộng sản hải ngoại do các cơ quan đại diện việt cộng nước ngoài – còn gọi là ổ buôn lậu và bán visa - điều khiển các hoạt động, phối hợp với các băng đảng tội phạm quốc tế gốc Đông Âu cũng như Phi Châu và Á Rập đang hoạt động trên các lãnh thổ Châu-Âu. Bọn mafia cộng sản rất khôn ngoan, chúng là những tay chỉ huy trong bóng tối, chường mặt ra là những nhóm đầu trộm đuôi cướp cuả các sắc dân trên đang hoành hành trong các rừng rậm của phía Bắc nước Pháp.
- Thảm cảnh và hậu quả của những người ‘rừng’ đi kiếm 5000 euros mỗi tháng tại Châu-Âu :
Trong trang web HVHNVTD chúng tôi đã viết và post ra nhiều hình ảnh của những người ‘rừng’ sống trong các khu rừng rậm chung quanh vùng cảng Calais phía Bắc nước Pháp. Hàng ngày có những chuyến xe đổ người Việt cũng như một số sắc dân khác đến các điểm tập trung trong rừng (trong bài nầy chúng tôi chỉ đề cập đến các đồng bào Việt Nam). Đầu nậu là những người Việt trong tổ chức mafia cộng sản do các cơ quan ngoại giao chủ động để cho cả chục tên tội phạm các sắc tộc khác lục soát kiếm vàng, kiếm dollars và tịch thu những gì đáng giá trong người. Bọn đầu nậu thu các giầy tờ tùy thân cần thiết và nhất là đàn bà con gái, già trẻ lớn bé, có bầu hay đang trong thời kỳ kinh nguyệt cũng bị cả chục tên côn đồ đủ các xứ đen-trắng-vàng-‘rệp’ sắp hàng ‘bề hội đồng’ công khai trước mặt chồng, mẹ, cha, chú, bác… Sau đó đàn ông con trai bị cô lập trong một phạm vi nhỏ và những người đàn bà, con gái vẫn là phương tiện giải quyết sinh lý thường trực của cả hàng trăm tên cướp rừng. Nếu còn khả năng hối lộ, bọn mafia việt cộng sẽ sắp xếp chương trình ‘nhảy xe’ theo từng nhóm để vượt biển sang Anh quốc. Trước đây giới xe tải thường ăn có với các tổ chức đưa người qua Anh, nhưng sau nầy mức phạt tù quá nặng đối với những ai giúp phương tiện đưa những người chui vào đất Anh nên tài xế xe tải không dám nhận, che giấu những thành phần nầy trong các chuyến vượt đường hầm từ Pháp qua Anh. Do đó sau nầy, mỗi đêm bọn mafia dẫn vài người Việt băng rừng đến các bãi đậu xe tải và chỉ cho họ tìm cách trốn theo xe để qua Anh. ‘Sống chết mặc bây’, công việc của bọn nầy xem như xong ! Những người ‘rừng’ phải tự túc kiếm cách trốn theo xe bằng cách đeo dưới làn (thùng) xe, trèo lên nằm trên mui hoặc chui vào các kiện hàng để qua hầm xuyên biển Manche. Tỷ số người thoát được để vào đất Anh rất thấp, vì đa số bị chết khi nhảy xe, bị tuột tay rớt xuống đất trong lúc xe chạy, rơi từ mui xe khi trời mưa ẩm ướt hoặc bị quan thuế và các cơ quan chống người nhập lậu bắt khi qua cổng kiểm soát.
Những tay đầu nậu trong việc gieo trồng và phân phối bạch phiến chắc chắn có thể kiếm được nhiều tiền nhưng với nhân công chui đưa từ Việt Nam qua, may lắm mỗi ngày được hai vắt cơm, ăn chui dưới hầm, tối đến hàng chục người chen chúc nhau trên vài mét vuông và ngày thì làm việc khắt khe dưới sự giám sát của bọn mafia. Đường giây trồng ma tuý của mafia cộng sản Việt Nam tại Châu-Âu, nhất là ở Anh hiện giờ, rất đơn giản, được tổ chức dưới hình thức gia đình trong các ngôi nhà của cán bộ, bọn nằm vùng và thành phần lao động bất hảo của xã hội chủ nghĩa được cộng sản gài lại sau ngày Đông-Âu đổi chế độ. Chỉ cần vài phòng trống, chia thành hai ba tầng và trang bị đầy đủ điện nước thì có thể trồng được gần ngàn cây cần sa và thu hoạch sau vài tháng… Nhưng dù che giấu ngụy trang đến đâu cũng không thể qua mặt được các sở an ninh địa phương và kế hoạch phòng chống cần sa ma túy. Các cơ sở đang bị theo dõi, bọn mafia cố gắng tổ chức đưa gấp số ‘người rừng’ qua để đền tội thay cho chúng.
- Thông điệp gởi về quốc nội cho những ai muốn qua Châu-Âu trồng cần sa bạch phiến :
Gia đình nào có gia tài lớn như nhà đất để cầm thế hoặc vay mượn được khoảng 20.000 euros thì nên ở tại Việt Nam tìm cách làm ăn buôn bán để sống. Đừng bao giờ nghe những lời bịp bợm của cộng sản để rồi mơ tưởng lương tháng 5000 euros khi qua được Châu-Âu làm việc. Trường hợp ai còn sống sót và qua được Anh Quốc thì cuộc đời phải trốn chui trong hầm, ăn bốc, ăn vụng và lãnh vài chục euros mỗi tháng, rồi trước sau gì cũng chết trong ngục tù về tội sản xuất và buôn bán cần sa bạch phiến. Tại Âu-Mỹ, một người làm ăn lương thiện bình thường, ví dụ nhân viên nhà máy hãng xưởng hoặc công chức nhỏ của chính phủ thì không bao giờ lãnh đến 5000 euros mỗi tháng (ngoại trừ một vài trường hợp của những người đỗ đạt cao và trách nhiệm một nhiệm vụ lớn trong các ngành nghề). Chỉ có việc móc túi, giật bóp, cướp ngân hàng hay bán cần sa ma túy thì may ra có thể kiếm được số tiền lý tưởng hàng tháng mà bọn mafia cộng sản đã tuyên truyền. Những người trong nước hãy ghi nhận điều nầy : Ra đi sẽ thành thân tàn ma dại nơi đất khách hoặc bỏ thây chết bờ chết bụi tại xứ người là chuyện đã xảy ra cho hàng ngàn người ‘rừng’ trên các chặng đường. Nếu ai may mắn đến được Anh quốc thì cũng bị mafia cộng sản sắp xếp cho công việc làm lậu, ở chui… để cho bọn chúng vắt chanh cho đến ngày kiệt sức. 5000 euros tiền lương hàng tháng sẽ không bao giờ nắm được trong tay mà nhà tù tại Châu-Âu đang mở sẵn cửa để cho nhóm ‘người rừng’ vào đó bóc lịch suốt đời.
Đinh Lâm Thanh
05.8.2010
*****
http://www.hvhnvtd.com
.: Cập nhật ngày 05/08/2010 :.
http://www.vietland.net/main/showthread.php?t=13861
---
Wednesday, August 04, 2010
LÝ TỐNG: PHẢN BIỆN 6 TỘI DANH
LÝ TỐNG: PHẢN BIỆN 6 TỘI DANH
(5 ĐẠI HÌNH & 1 TIỂU HÌNH, Tổng cộng Bail 75.000 MK)
Trong tờ PRE BOOKING INFORMATION SHEET (Hình1), 4 tội danh đầu tiên được đánh máy: Obstruct/ Resist PU, Battery – Misd, Remove Serial Number và Burglary với tiền Bail tổng cộng 17.000 MK. Tội danh thứ 5 viết tay gồm 2 phần: Use Chemical Agent, Except in Self-Defense và Offensive Substance in Public thêm 25.000 MK tiền Bail. Và tội thứ 6: Vũ khí giết người được ghép thêm vào phiên tòa đầu ngày 21/7 tăng thêm 48.000 MK, nâng tiền Bail tổng cộng lên 100.000 MK. Trong phiên Tòa thứ nhì ngày 23/7, Chánh Án Gilbert Brown đồng ý giảm Bail xuống 75.000 MK. (Ông Chánh Án nầy là người tù hình sự sợ nhất vì ông thường phạt nặng gấp 2-3 lần các Chánh Án khác, trong khi Chánh Án Cunningham là người “tốt” nhất theo ý kiến phạm nhân hình sự! Theo kinh nghiệm: “Người ác nhất, xấu nhất khi gặp đối tượng ‘đúng gu’ lại ‘chơi đẹp’ hơn người thiện, tốt cư xử bội phần.” Hy vọng đây là trường hợp giữa Chánh Án Gilbert Brown và Lý Tống nếu ông là người có tinh thần chống Cộng cao độ hoặc bản chất thích loại “Nhân vật bất bình thường!”
I. MỘT (1) TỘI TIỂU HÌNH:
BATTERY: “An unlawful beating” thuộc Code PC, Circ 1, Section 242 bị phạt bail 5.000MK. Phạm trù “Đánh đập” có thể bao quát từ tát tai đến tra tấn bằng cực hình. Xịt Pepper Spray nhẹ hơn tát tai, nhẹ hơn cả ném cà chua, trứng thối vì hai hành động này có tính sỉ nhục, lăng mạ, xúc phạm danh dự cá nhân, trong khi xịt Pepper Spray, về thể chất, chỉ làm đối tượng cay mắt, chảy mũi, khó chịu trong chốc lát, và thực tế Đàm Vĩnh Hưng (ĐVH) sau 15 phút nghỉ, trở lại sân khấu hát luôn một hơi 15 bài đến khi Show nhạc hạ màn. Pepper Spray không gây ảnh hưởng nặng về tinh thần và tâm lý vì tính cách tự vệ của phái yếu ngăn ngừa, chận đứng kẻ mạnh tấn công. So về sự thiệt hại giữa kẻ tấn công văn hóa ĐVH: chỉ bị khó chịu 15 phút và kẻ tự vệ Lý Tống (LT): bị 2 vết thương sau 2 tuần vẫn chưa lành hẳn và sẽ để lại thẹo suốt đời, LT bị thiệt hại nặng hơn ĐVH. Đây là một hành động có tính chính trị, không phải hình sự, đúng như lời phán xét của Chánh Án Gilbert Brown: “I have no doubt that Mr. Tong will show up for his next court appearance. I think he’s actually looking forward to it as a political forum.” Đây là tội duy nhất đúng và phù hợp với hành động xịt Pepper Stray của Activist Lý Tống và tội này chỉ đáng nhận hình phạt “Cảnh cáo” hoặc tối đa “10 ngày tù treo” (Probation).
II. NĂM (5) TỘI ĐẠI HÌNH:
1. OBSTRUCT/ RESIST PU: Tội Chống Cự Cảnh sát bắt giữ thuộc Code PC, Circ 1, Section 148 bị phạt Bail 1.000 MK là tội bịa đặt để biện minh cho việc Cảnh sát dùng vũ lực quá đáng. Khi Cảnh sát xông vào bắt, dẫn ra khỏi rạp hát, và ấn tôi vào tường, họ bẻ quặt cánh tay quá mạnh, quá đau, tôi có cảm giác tay sắp bị gãy, nên quay lại quát lớn: “Do not use excessive force!” (Đừng dùng vũ lực quá đáng!). Sau phản ứng của tôi, Cảnh sát dộng mạnh đầu tôi vào tường và quát lại: “Do not resist!”. Hành động bạo lực nầy đã gây một vết cắt sâu ở mép mi mắt trái, gần mạch máu, nên máu phun lai láng, ướt đẫm mặt, chảy tràn xuống cổ và vấy máu phần ngực áo đầm. (Tôi sẽ trình áo cho Tòa như một vật chứng). Khiêu khích, chọc tức (provoke) nghi phạm để họ vì quá đau hoặc quá nhục phản kháng lại là “nghệ thuật” Cảnh sát thường dùng để có cớ dùng bạo lực đánh đập hoặc bắn-giết đối tượng bị bắt giữ. Cảnh sát San Jose nói riêng và Bắc Cali nói chung, được liệt vào hạng “top” danh sách “Provoke” và dùng “Excessive force” của Hoa Kỳ. Đây là một trong những nguyên nhân Cảnh sát Trưởng Rob Davis đã xin việc tại Dallas để chạy làng, trốn tránh trách nhiệm và bị từ chối hôm 28/4. Thứ Hai 26/7/2010 ông từ chức sau 6 năm làm Cảnh sát Trưởng đầy tai tiếng về việc Cảnh sát dùng bạo lực quá đáng và kỳ thị người gốc Châu Mỹ La tinh. Do máu ra nhiều, Bác sĩ đội cứu hỏa đã check xem tôi còn tỉnh táo hay không với các câu hỏi: “Anh có nhớ tên anh không? Có biết hiện đang ở thành phố nào không?”. Và tôi trả lời: “Ông đừng lo. Tôi vẫn còn tỉnh táo. Tôi may mắn nên còn sống sót, bởi Cảnh sát thường có thói quen Shoot and Kill!”. Sau khi băng bó vết thương, Bác sĩ làm biên bản đưa tôi ký, nhưng Cảnh sát không mở còng tay để tôi ký và với lý do “không cần thiết!”. Có lẽ họ có ý định “cạo sửa” hoặc làm “biên bản giả mạo” để chạy tội?! Việc cáo gian tội “Kháng cự bắt giữ” là đòn “Tiên hạ thủ vi cường” vừa “ăn cướp vừa la làng” để chạy tội. Do quá quan tâm vết thương đổ máu ở mắt, tôi không nhận ra vết thương thứ nhì ở cẳng chân phải. Chỉ khi bác sĩ rời phòng tôi mới khám phá một cục u lớn (bump) bằng hột trứng gà đang rỉ máu. Tôi yêu cầu Cảnh sát gọi Bác sĩ trở lại nhưng bị từ chối. Sau hơn 2 tuần chữa trị, vết thương mí mắt đã lành miệng, làm sẹo, trong khi vết thương ở chân vẫn còn sưng và ê ẩm tận xương. Theo đề nghị của L/S Tâm, tôi vừa đi khám bệnh và chụp hình nhưng vì để quá lâu nên vết thương đã ổn định. Tôi sẽ nộp áo dính đầy máu (Hình 2,3,4) ngoài biên bản Bác sĩ Cứu hỏa và Nhà Tù trị thương làm vật chứng để tố giác âm mưu Cảnh sát cáo gian và đòi bồi thường thiệt hại. Ngoài ra sẽ yêu cầu dùng đoạn phim do camera Santa Clara Convention Center ghi lại để minh chứng lời khai của hai bên: Cảnh sát và Lý Tống, ai đúng, ai sai?!
2. REMOVE SERIAL NUMBER: Trên bề mặt ống PEPPER SPRAY có các chữ:
UZI (tên hiệu) Made in USA , ¾ oz. net (cho ống dài) hoặc ½ oz. net (cho ống ngắn, loại tôi sử dụng để xịt Đàm Vĩnh Hưng. Ống ngắn chỉ xịt được 7 phát/shot và ống dài 11 phát). Ngoài ra gồm các hàng chữ:
PEPPER SHIED
PEPPER SPRAY
WARNING: SEVERE IRRITANT
Contents under pressure
15% O.C. 2,000,000 S.H.U.
Avoid accidental contact with eyes, skin and mucous membranes. In case of external contact, flush thoroughly with water, do not rub. Do not puncture or incinerate can. Do not expose to heat or store above 120 fahrenheit.
KEEP OUT OF REACH OF CHILDREN
WARNING: The use of this substance or device for any purpose other than self defense in a crime under the law. Contents are dangerous – use with care.
Ống xịt Pepper Spray sơn màu đen, chữ màu vàng tươi, nút bấm màu đỏ tươi và đít màu trắng bạc có mục đích để kẻ tấn công dễ nhận thấy ở khoảng cách xa, sợ bị xịt mà bỏ ý định phạm tội. Tôi bôi đen hàng chữ màu vàng, nút màu đỏ và đít màu bạc (2 phần nầy không có chữ) với mục đích duy nhất: Không bị Ban Tổ chức phát hiện khi cầm trong tay. Ống xịt là loại dụng cụ tự vệ rẻ tiền (giá 7 MK 50 xu), bán tự do tại các cửa hàng như những dụng cụ bình thường, không có mã số như súng. Súng mới là vũ khí giết người và kẻ gian cần cạo sửa mã số để tránh tìm ra chủ nhân súng để chạy tội. Do đó cáo giác “Tẩy xóa mã số hay số thứ tự” thuộc Code PC, Circ 1, Section 537E bị phạt Bail 1.000 MK là hoàn toàn sai, vô lý, vì tôi bôi đen cả những phần hoàn toàn không có chữ. Tôi nộp Tòa một ống Pepper Spray đã xịt bỏ hết hơi cay, còn nguyên thủy màu sơn để Tòa đối chiếu, so sánh với ống Pepper Spray đã được sơn đen để minh chứng lời kháng biện (Hình 5).
3. BURGLARY: Theo định nghĩa Criminal Law, Burglary: “The felony of breaking into and entering the house of another at night with intent to steal, extended by statute to cover the breaking into and entering of any of various buildings, by night or day.” Tôi mua vé 50 MK đi vào rạp hát hợp pháp, không hề “chôm chĩa,” không với ý đồ phạm tội, chỉ với mục đích: “Ngăn chận kẻ phạm tội dùng visa du lịch làm việc lậu và trốn thuế để bảo vệ JOB cho các Ca sĩ tại Mỹ và bảo vệ các Tax payers. Ngoài ra còn là hành động chống kẻ tấn công về mặt Văn Hóa Vận.” Như vậy việc kết tội Burglary thuộc Code PC, Circ 2, Section 459 phạt bail 10.000 MK hoàn toàn phi lý.
Việc sử dụng chất PEPPER SPRAY bị gán 2 tội đại hình, trong đó có một tội được tách thành 2 phần.
4. ASSAULT WITH A DEADLY WEAPON: Thuộc Code … Circ …, Section …, phạt 48.000 MK. (L/S Tâm chưa chuyển copy cáo trạng mới nên tạm ghi vậy.) Một vũ khí giết người, chẳng hạn súng, muốn sở hữu, phải là công dân Mỹ và phải cư trú hợp pháp tại Bang định mua súng. Ngoài ra phải Pass cuộc thi viết khảo hạch về kiến thức sử dụng súng và các quy đinh liên quan để được cấp giấy chứng nhận và sau đó phải chờ 10 ngày để Cảnh sát xác định background không hề phạm tội. Pepper Spray được bán tự do tại các cửa tiệm, với giá 7 MK 50 xu, ai cũng mua được, mua bao nhiêu cũng được, không hạn chế. Áp đặt tên gọi “Vũ khí sát nhân” cho Pepper Spray đúng là một hình thức “Hiếp dâm từ ngữ!”
5(1) IN PUBLIC: Offensive Substance In Public thuộc Code PC, Circ 1, Section 375 (a), (b), phạt Bail 10.000 MK. Dùng Pepper Spray là để tự vệ khi đi ngoài đường, nơi chốn công cộng (public), không ai dùng tự vệ tại tư gia. Như vậy cáo buộc tội dùng chất tấn công nơi công cộng hoàn toàn sai với mục đích của Pepper Spray. Việc 15 đến 20 khán giả than phiền với Cảnh sát họ bị chảy nước mắt và ho hen là hoàn toàn bịa đặt. Theo các bức hình đính kèm, nữ văn công Mỹ Tâm đứng cạnh Đàm Vĩnh Hưng nhưng không hề bị ảnh hưởng nên đã giúp giải cay cho Đàm Vĩnh Hưng. Ngoài ra, xem đoạn phim trong YouTube
(http://www.youtube.com/watch?v=ZznMn...layer_embedded)
http://www.youtube.com/watch?v=ZznMn61d64k&feature=player_embedded
ta còn thấy những người đứng sau cánh gà sân khấu, những nhân viên security ngồi ghế hàng đầu phóng lên bắt Lý Tống và giúp Đàm Vĩnh Hưng đều hoàn toàn bình thường, không hề bị chất cay gây trở ngại. Đặc biệt nhạc công chơi ghi ta đứng sau lưng ĐVH và toàn bộ Ban Nhạc đều tiếp tục trình diễn không hề dừng lại khi ĐVH quay chạy trở lại phía hậu trường sân khấu kêu cứu (Hình 6,7,8). Khán giả cáo gian với Cảnh sát chắc chắn là khách từ Tòa Tổng lãnh sự VC tại San Francisco và du sinh với mục đích hãm hại tôi thôi. Pepper Spray chỉ có tác dụng khi xịt trúng mắt, miệng, mũi. Đây là “quảng cáo” đã khoa trương trên nhãn: “Works better then (than) tear gas, helps incapacitate one or more attackers, immobilize assailant for up to 30 minutes.” Thực tế, khi thử dùng tại garage xe, tôi xịt ống ¾ oz. net được 11 phát và chỉ bị hách xì nhẹ 2 cái. Chỉ có thế. Nếu tia Pepper Spray xịt trật đối tượng, dù trượt trong khoảng cách vài inches, Pepper Spray hoàn toàn không gây tác dụng nào cả. Trong trường hợp Đàm Vĩnh Hưng, theo bức hình chụp đính kèm (Hình 9), y bị xịt trúng tại ngực nên phần da từ cổ xuống tới ức bị ửng đỏ. Y bị cay mắt, chảy nước mắt là do hơi cay từ ngực bốc lên, chứ thực sự không bị xịt trực tiếp thẳng vào mắt.
5(2) EXCEPT IN SELF-DEFENSE: Use chemical agent, except in self-defense, thuộc Code PC, Circ 2, Section 12403. 7(g) PC, phạt Bail 25.000 MK. Tội này không hợp lý vì tôi sử dụng đúng theo mục đích “tự vệ” của loại dụng cụ này. Tôi là người tị nạn CS, bị cầm tù 3 lần, tổng cộng 21 năm vì các hoạt động chống Cộng. Tôi trốn thoát khỏi VN, định cư tại quê hương thứ hai, Hoa Kỳ, nhưng CSVN vẫn tiếp tục truy sát tôi và Cộng Đồng người Việt tị nạn CS tại châu Mỹ, châu Úc, châu Âu, Canada bằng Nghị Quyết 36 trên nhiều phương diện: Chính trị, ngoại giao, kinh tế, văn hóa…
(1) KINH TẾ: Về mặt kinh tế, VC laundry (rửa tiền) ra hải ngoại hàng chục tỉ Mỹ Kim cướp bóc của dân, bán tài nguyên, rừng, biển, ăn chận tiền đầu tư, viện trợ… đặc biệt tại San Jose và các Tiểu bang tại Hoa Kỳ. Chúng mua nhà, đất, các cơ sở thương mại và trong tương lai sẽ áp dụng “Chính sách bán phá giá” để bankrupt các thương gia Việt địa phương. Từng bước một, chúng sẽ mua lại từng cửa hàng, dịch vụ… từ khu phố này đến khu phố nọ, từ Bang này đến Bang khác, biến chủ nhân thương mại hiện nay thành các người lao nông, công nhân, hoặc đầy tớ cho Tư bản đỏ.
(2) CHÍNH TRỊ-NGOẠI GIAO: VC dùng tiền bạc mua chuộc các quan chức chính quyền, lũng đoạn cơ chế … để ngăn chận Nghị Quyết Cờ Vàng, đặt tên Little Saigon cho các khu vực thương mại người Việt (hạn chế viên chức VC đi lại những vùng này và phải trả tiền Cảnh sát bảo vệ), buộc người Việt tị nạn phải mang 2 quốc tịch, đặt Tòa Tổng Lãnh sự tại các vùng đông người Việt…
(3) TRUYỀN THÔNG ĐẠI CHÚNG: Mua một số Đài Truyền hình, Báo chí tại địa phương để hướng dẫn và khuynh đảo dư luận, dần dần xuất khẩu các chương trình quốc nội ra hải ngoại chiếm lĩnh mặt trận truyền thông.
(4) VĂN HÓA VẬN: Tấn công bằng “Physical attack” chỉ gây tác hại trong phạm vi nhỏ, cá nhân hoặc nhóm, tổ, nhưng tấn công trên các phương diện chính trị, kinh tế, ngoại giao, văn hóa, nghệ thuật, tinh thần, tâm lý… di hại to lớn đến nhiều thế hệ và tiền đồ của Dân Tộc. Vì vậy việc Self-Defense/ Tự Vệ không chỉ áp dụng trong trường hợp bị cướp, trấn lột hay xâm phạm tình dục đơn thuần. ĐVH là tên xung kích văn hóa, là mũi dùi chủ lực của mặt trận văn hóa vận, giao lưu văn hóa một chiều để ru ngủ giới trẻ, gây chia rẽ Cộng Đồng Người Việt Tị nạn với chính sách “Divide And Rule Policy” (Chia để Trị)… Y là tiền diện của Bộ Chính trị, Đảng CSVN. Xịt Pepper Spray hay tát vào mặt ĐVH là xịt hay tát vào mặt Bộ Chính tri, mặt Đảng CSVN, chứ không chỉ đơn thuần cá nhân ĐVH. Đó là lý do tại sao Tòa Tổng Lãnh sự VC, Tòa Đại sứ VC nhảy vào can thiệp, tại sao VC phải chi số tiền lớn để mướn Luật sư giỏi nhất, chi phí vào các cuộc vận động pháp đình để nâng giá Bail từ 52.000 MK lên 100.000 MK, tại sao báo chí VC trong nước đã đồng loạt lên án hành động tự vệ chính đáng như một tội khủng bố nguy hiểm!
III. SORRY: YES & NO: Tôi không bao giờ Sorry những Phi Vụ, Đặc Vụ đã thực hiện vì dù lớn hay nhỏ, nguy hiểm hay dễ dàng, tôi đều nghiên cứu kỹ mục đích, cách thực hiện, hậu quả phù hợp với Just Cause, với việc cải thiện xã hội và nguyện vọng của giai cấp bị bóc lột, bị thống trị.
Nếu Sorry, tôi sẽ sorry vì:
1. Biện Pháp: Tôi sorry đã không sáng tạo được biện pháp tốt hơn, tốt nhất để tự vệ hữu hiệu mà không vi phạm đến những Luật lệ hiện hành, dù những Luật lệ này cần phải cải thiện và toàn hảo hóa trong tương lai.
2. Phạm Trù Tự Vệ-Tấn Công: Tôi sorry vì Chánh Án đã không phân biệt được kẻ tấn công và kẻ tự vệ. Thay vì ban hành lệnh “bắt khẩn cấp” kẻ phạm tội làm việc lậu, trốn thuế bằng visa du lịch, và tấn công công dân Mỹ về mặt Văn hóa, Ông lại ra lệnh tôi không được đến gần ĐVH trong vòng 300 yards, không được liên lạc bằng thư từ, điện thoại, email hay tiếp xúc qua trung gian.
3. Loophole: Chính sách của chính quyền Mỹ (Chẳng hạn Hiệp Ước Giao Lưu Văn Hóa một chiều) và Luật Pháp Mỹ (Chẳng hạn các Thành phố có người Tị Nạn VN cần có Luật hạn chế quan chức VC đi lại, buộc trả tiền Cảnh sát bảo vệ như Westminster) có quá nhiều Loopholes (khe hở) bị VC lợi dụng và lạm dụng để tấn công và hãm hại công dân Mỹ gốc Việt. Không được bảo vệ tốt, đầy đủ, người dân tự vệ còn bị pháp luật xử phạt bất công.
4. Chính-Tà: Nước Mỹ là đại cường quốc lãnh đạo Thế giới Tự do chống lại các chế độ độc tài, bóc lột, bất nhân, tàn ác … đặc biệt các Chế độ CS và quốc gia CS. Mỹ đã hy sinh 58.000 vị Anh Hùng trong công cuộc bảo vệ VNCH, ngăn chận làn sóng đỏ lan tràn khắp thế giới. Nhưng giờ đây, các chính phủ đương nhiệm lại đã và đang, trong một số phạm vi, phạm trù, vô tình hay cố ý condone cho các thế lực đen, đỏ, ác, xấu tự do xâm nhập vào Hoa Kỳ bằng nhiều ngõ ngách, nhiều mặt tấn công hại công dân Mỹ. Chính phủ và Luật pháp Mỹ đã phản bội 58.000 Anh Hùng Mỹ hy sinh vì lý tưởng bảo vệ Tự do.
IV. KẾT LUẬN: Để kết luận, hành động Pepper Spray Đàm Vĩnh Hưng là một hành động tự vệ cho cá nhân Lý Tống, tự vệ cho Cộng Đồng Tị Nạn VN, bảo vệ JOB cho ca sĩ địa phương, bảo vệ Tax Payers chống lại những kẻ làm lậu, mướn người lậu, trốn thuế, và còn bảo vệ nước Mỹ và người Mỹ vì nếu không ngăn chận sự tấn công và xâm lăng của VC từ đầu, từng bước một, tưởng tượng một ngày nào đó khi VC control xong CĐNVTNCS tại tất cả các Tiểu bang Hoa Kỳ, chúng sẽ gây hại cho nước Mỹ và dân Mỹ như thế nào?! Người Việt Tị Nạn sẽ không còn chốn dung thân, sẽ tiếp tục nhốt trong “Nhà Tù lớn” của VC dù đang sinh sống tại Hoa Kỳ , Canada , Châu Âu, Châu Úc… Do vậy trong 5 tội Đại hình, một tội Tiểu hình, chỉ có tội danh Battery là tội duy nhất đúng, phù hợp với hành động xịt Pepper Stray của Activist Lý Tống và tội này chỉ đáng nhận hình phạt “Cảnh cáo” hoặc tối đa “10 ngày tù treo” (Probation), còn tất cả tội danh khác đều sai trái, phi lý không thể chấp nhận được.
PS: Tiện đây cũng cần điều chỉnh tin tức vụ tiền Bail. Trước kia do hiểu nhầm lời giải thích của một vị Luật sư, tôi nghĩ rằng: L/S Hải Q. Huỳnh chỉ cần đóng 5% số tiền Bail cho Tòa án (tức 3.750 MK) và nếu tôi không “Jump bail” (bỏ trốn) thì khi vụ án xét xử xong, Tòa sẽ trả lại 3.750 MK cho L/S Hải, người nộp tiền Bail thay tôi. Sau khi liên lạc L/S Hải qua điện thoại, tôi được biết Công ty Le Bail Bonds của Luật sư đã đóng toàn bộ số tiền 75.000 MK thế chân tại Tòa. Chi phí cho dịch vụ này thường được tính bằng 10% tiền Bail tức 7.500 MK trong 1 năm. Nếu vụ án kéo dài qua năm, tiền dịch vụ Bail sẽ phải trả tiếp tục đợt mới, từng năm một. (Số tiền 10% được trả cho 2 đối tác: Một nửa trả công cho Công ty Le Bail Bonds và một nửa trả công cho Agent tức L/S Hải.) Nếu tôi bỏ trốn, Công ty Le Bail Bonds sẽ bị mất toàn bộ số tiền 75.000 MK. Trong trường hợp tôi, để yểm trợ một chiến sĩ đấu tranh, L/S Hải không lấy tiền công, do đó tôi chỉ phải trả cho Công ty Le Bail Bond 3.750 MK. Đến giờ này, thân hữu đã yểm trợ được 1.000 MK, còn thiếu 2.750 MK theo lời L/S Michael Lưu. Do L/S Nguyễn Tâm và Michael Lưu đều tình nguyện giúp Free of Charge và vì không muốn ảnh hưởng đến cuộc vận động gây quỹ của Minh Dương để hạ bệ Madison Nguyễn trong kỳ Bầu cử Nghị Viện Khu vực 7 vào ngày 2/11/2010, tôi quyết định không raise fund Quỹ Pháp Lý để trả tiền Bail, tiền mướn Thám tử điều tra hay trả bác sĩ tâm lý, chỉ chấp nhận sự yểm trợ riêng của những thân hữu có thiện ý muốn đóng góp, đặc biệt từ những Tiểu bang, Quốc gia khác. Mọi sự yểm trợ từ cá nhân Quý Thân Hữu, Chiến Hữu, Đồng Bào gửi về Lý Tống sẽ được tặng lại các tài liệu làm quà kỷ niệm như Sách báo, DVD, CD, MP3. Đề nghị không nên tổ chức Tiệc gây Quỹ vì vừa tốn kém lại có cơ gây tổn hại tinh thần Đoàn kết tại địa phương do tác động của yếu tố phe phái.
Địa chỉ liên lạc: LÝ TỐNG 1990 Uphall Ct. , San Jose , Ca 95121; Home: 408-238.5516. Email: lytongoden@yahoo.com (Subject: Gửi Lý Tống).
SAN JOSE, 3/8/2010
LÝ TỐNG
---
(5 ĐẠI HÌNH & 1 TIỂU HÌNH, Tổng cộng Bail 75.000 MK)
Trong tờ PRE BOOKING INFORMATION SHEET (Hình1), 4 tội danh đầu tiên được đánh máy: Obstruct/ Resist PU, Battery – Misd, Remove Serial Number và Burglary với tiền Bail tổng cộng 17.000 MK. Tội danh thứ 5 viết tay gồm 2 phần: Use Chemical Agent, Except in Self-Defense và Offensive Substance in Public thêm 25.000 MK tiền Bail. Và tội thứ 6: Vũ khí giết người được ghép thêm vào phiên tòa đầu ngày 21/7 tăng thêm 48.000 MK, nâng tiền Bail tổng cộng lên 100.000 MK. Trong phiên Tòa thứ nhì ngày 23/7, Chánh Án Gilbert Brown đồng ý giảm Bail xuống 75.000 MK. (Ông Chánh Án nầy là người tù hình sự sợ nhất vì ông thường phạt nặng gấp 2-3 lần các Chánh Án khác, trong khi Chánh Án Cunningham là người “tốt” nhất theo ý kiến phạm nhân hình sự! Theo kinh nghiệm: “Người ác nhất, xấu nhất khi gặp đối tượng ‘đúng gu’ lại ‘chơi đẹp’ hơn người thiện, tốt cư xử bội phần.” Hy vọng đây là trường hợp giữa Chánh Án Gilbert Brown và Lý Tống nếu ông là người có tinh thần chống Cộng cao độ hoặc bản chất thích loại “Nhân vật bất bình thường!”
I. MỘT (1) TỘI TIỂU HÌNH:
BATTERY: “An unlawful beating” thuộc Code PC, Circ 1, Section 242 bị phạt bail 5.000MK. Phạm trù “Đánh đập” có thể bao quát từ tát tai đến tra tấn bằng cực hình. Xịt Pepper Spray nhẹ hơn tát tai, nhẹ hơn cả ném cà chua, trứng thối vì hai hành động này có tính sỉ nhục, lăng mạ, xúc phạm danh dự cá nhân, trong khi xịt Pepper Spray, về thể chất, chỉ làm đối tượng cay mắt, chảy mũi, khó chịu trong chốc lát, và thực tế Đàm Vĩnh Hưng (ĐVH) sau 15 phút nghỉ, trở lại sân khấu hát luôn một hơi 15 bài đến khi Show nhạc hạ màn. Pepper Spray không gây ảnh hưởng nặng về tinh thần và tâm lý vì tính cách tự vệ của phái yếu ngăn ngừa, chận đứng kẻ mạnh tấn công. So về sự thiệt hại giữa kẻ tấn công văn hóa ĐVH: chỉ bị khó chịu 15 phút và kẻ tự vệ Lý Tống (LT): bị 2 vết thương sau 2 tuần vẫn chưa lành hẳn và sẽ để lại thẹo suốt đời, LT bị thiệt hại nặng hơn ĐVH. Đây là một hành động có tính chính trị, không phải hình sự, đúng như lời phán xét của Chánh Án Gilbert Brown: “I have no doubt that Mr. Tong will show up for his next court appearance. I think he’s actually looking forward to it as a political forum.” Đây là tội duy nhất đúng và phù hợp với hành động xịt Pepper Stray của Activist Lý Tống và tội này chỉ đáng nhận hình phạt “Cảnh cáo” hoặc tối đa “10 ngày tù treo” (Probation).
II. NĂM (5) TỘI ĐẠI HÌNH:
1. OBSTRUCT/ RESIST PU: Tội Chống Cự Cảnh sát bắt giữ thuộc Code PC, Circ 1, Section 148 bị phạt Bail 1.000 MK là tội bịa đặt để biện minh cho việc Cảnh sát dùng vũ lực quá đáng. Khi Cảnh sát xông vào bắt, dẫn ra khỏi rạp hát, và ấn tôi vào tường, họ bẻ quặt cánh tay quá mạnh, quá đau, tôi có cảm giác tay sắp bị gãy, nên quay lại quát lớn: “Do not use excessive force!” (Đừng dùng vũ lực quá đáng!). Sau phản ứng của tôi, Cảnh sát dộng mạnh đầu tôi vào tường và quát lại: “Do not resist!”. Hành động bạo lực nầy đã gây một vết cắt sâu ở mép mi mắt trái, gần mạch máu, nên máu phun lai láng, ướt đẫm mặt, chảy tràn xuống cổ và vấy máu phần ngực áo đầm. (Tôi sẽ trình áo cho Tòa như một vật chứng). Khiêu khích, chọc tức (provoke) nghi phạm để họ vì quá đau hoặc quá nhục phản kháng lại là “nghệ thuật” Cảnh sát thường dùng để có cớ dùng bạo lực đánh đập hoặc bắn-giết đối tượng bị bắt giữ. Cảnh sát San Jose nói riêng và Bắc Cali nói chung, được liệt vào hạng “top” danh sách “Provoke” và dùng “Excessive force” của Hoa Kỳ. Đây là một trong những nguyên nhân Cảnh sát Trưởng Rob Davis đã xin việc tại Dallas để chạy làng, trốn tránh trách nhiệm và bị từ chối hôm 28/4. Thứ Hai 26/7/2010 ông từ chức sau 6 năm làm Cảnh sát Trưởng đầy tai tiếng về việc Cảnh sát dùng bạo lực quá đáng và kỳ thị người gốc Châu Mỹ La tinh. Do máu ra nhiều, Bác sĩ đội cứu hỏa đã check xem tôi còn tỉnh táo hay không với các câu hỏi: “Anh có nhớ tên anh không? Có biết hiện đang ở thành phố nào không?”. Và tôi trả lời: “Ông đừng lo. Tôi vẫn còn tỉnh táo. Tôi may mắn nên còn sống sót, bởi Cảnh sát thường có thói quen Shoot and Kill!”. Sau khi băng bó vết thương, Bác sĩ làm biên bản đưa tôi ký, nhưng Cảnh sát không mở còng tay để tôi ký và với lý do “không cần thiết!”. Có lẽ họ có ý định “cạo sửa” hoặc làm “biên bản giả mạo” để chạy tội?! Việc cáo gian tội “Kháng cự bắt giữ” là đòn “Tiên hạ thủ vi cường” vừa “ăn cướp vừa la làng” để chạy tội. Do quá quan tâm vết thương đổ máu ở mắt, tôi không nhận ra vết thương thứ nhì ở cẳng chân phải. Chỉ khi bác sĩ rời phòng tôi mới khám phá một cục u lớn (bump) bằng hột trứng gà đang rỉ máu. Tôi yêu cầu Cảnh sát gọi Bác sĩ trở lại nhưng bị từ chối. Sau hơn 2 tuần chữa trị, vết thương mí mắt đã lành miệng, làm sẹo, trong khi vết thương ở chân vẫn còn sưng và ê ẩm tận xương. Theo đề nghị của L/S Tâm, tôi vừa đi khám bệnh và chụp hình nhưng vì để quá lâu nên vết thương đã ổn định. Tôi sẽ nộp áo dính đầy máu (Hình 2,3,4) ngoài biên bản Bác sĩ Cứu hỏa và Nhà Tù trị thương làm vật chứng để tố giác âm mưu Cảnh sát cáo gian và đòi bồi thường thiệt hại. Ngoài ra sẽ yêu cầu dùng đoạn phim do camera Santa Clara Convention Center ghi lại để minh chứng lời khai của hai bên: Cảnh sát và Lý Tống, ai đúng, ai sai?!
2. REMOVE SERIAL NUMBER: Trên bề mặt ống PEPPER SPRAY có các chữ:
UZI (tên hiệu) Made in USA , ¾ oz. net (cho ống dài) hoặc ½ oz. net (cho ống ngắn, loại tôi sử dụng để xịt Đàm Vĩnh Hưng. Ống ngắn chỉ xịt được 7 phát/shot và ống dài 11 phát). Ngoài ra gồm các hàng chữ:
PEPPER SHIED
PEPPER SPRAY
WARNING: SEVERE IRRITANT
Contents under pressure
15% O.C. 2,000,000 S.H.U.
Avoid accidental contact with eyes, skin and mucous membranes. In case of external contact, flush thoroughly with water, do not rub. Do not puncture or incinerate can. Do not expose to heat or store above 120 fahrenheit.
KEEP OUT OF REACH OF CHILDREN
WARNING: The use of this substance or device for any purpose other than self defense in a crime under the law. Contents are dangerous – use with care.
Ống xịt Pepper Spray sơn màu đen, chữ màu vàng tươi, nút bấm màu đỏ tươi và đít màu trắng bạc có mục đích để kẻ tấn công dễ nhận thấy ở khoảng cách xa, sợ bị xịt mà bỏ ý định phạm tội. Tôi bôi đen hàng chữ màu vàng, nút màu đỏ và đít màu bạc (2 phần nầy không có chữ) với mục đích duy nhất: Không bị Ban Tổ chức phát hiện khi cầm trong tay. Ống xịt là loại dụng cụ tự vệ rẻ tiền (giá 7 MK 50 xu), bán tự do tại các cửa hàng như những dụng cụ bình thường, không có mã số như súng. Súng mới là vũ khí giết người và kẻ gian cần cạo sửa mã số để tránh tìm ra chủ nhân súng để chạy tội. Do đó cáo giác “Tẩy xóa mã số hay số thứ tự” thuộc Code PC, Circ 1, Section 537E bị phạt Bail 1.000 MK là hoàn toàn sai, vô lý, vì tôi bôi đen cả những phần hoàn toàn không có chữ. Tôi nộp Tòa một ống Pepper Spray đã xịt bỏ hết hơi cay, còn nguyên thủy màu sơn để Tòa đối chiếu, so sánh với ống Pepper Spray đã được sơn đen để minh chứng lời kháng biện (Hình 5).
3. BURGLARY: Theo định nghĩa Criminal Law, Burglary: “The felony of breaking into and entering the house of another at night with intent to steal, extended by statute to cover the breaking into and entering of any of various buildings, by night or day.” Tôi mua vé 50 MK đi vào rạp hát hợp pháp, không hề “chôm chĩa,” không với ý đồ phạm tội, chỉ với mục đích: “Ngăn chận kẻ phạm tội dùng visa du lịch làm việc lậu và trốn thuế để bảo vệ JOB cho các Ca sĩ tại Mỹ và bảo vệ các Tax payers. Ngoài ra còn là hành động chống kẻ tấn công về mặt Văn Hóa Vận.” Như vậy việc kết tội Burglary thuộc Code PC, Circ 2, Section 459 phạt bail 10.000 MK hoàn toàn phi lý.
Việc sử dụng chất PEPPER SPRAY bị gán 2 tội đại hình, trong đó có một tội được tách thành 2 phần.
4. ASSAULT WITH A DEADLY WEAPON: Thuộc Code … Circ …, Section …, phạt 48.000 MK. (L/S Tâm chưa chuyển copy cáo trạng mới nên tạm ghi vậy.) Một vũ khí giết người, chẳng hạn súng, muốn sở hữu, phải là công dân Mỹ và phải cư trú hợp pháp tại Bang định mua súng. Ngoài ra phải Pass cuộc thi viết khảo hạch về kiến thức sử dụng súng và các quy đinh liên quan để được cấp giấy chứng nhận và sau đó phải chờ 10 ngày để Cảnh sát xác định background không hề phạm tội. Pepper Spray được bán tự do tại các cửa tiệm, với giá 7 MK 50 xu, ai cũng mua được, mua bao nhiêu cũng được, không hạn chế. Áp đặt tên gọi “Vũ khí sát nhân” cho Pepper Spray đúng là một hình thức “Hiếp dâm từ ngữ!”
5(1) IN PUBLIC: Offensive Substance In Public thuộc Code PC, Circ 1, Section 375 (a), (b), phạt Bail 10.000 MK. Dùng Pepper Spray là để tự vệ khi đi ngoài đường, nơi chốn công cộng (public), không ai dùng tự vệ tại tư gia. Như vậy cáo buộc tội dùng chất tấn công nơi công cộng hoàn toàn sai với mục đích của Pepper Spray. Việc 15 đến 20 khán giả than phiền với Cảnh sát họ bị chảy nước mắt và ho hen là hoàn toàn bịa đặt. Theo các bức hình đính kèm, nữ văn công Mỹ Tâm đứng cạnh Đàm Vĩnh Hưng nhưng không hề bị ảnh hưởng nên đã giúp giải cay cho Đàm Vĩnh Hưng. Ngoài ra, xem đoạn phim trong YouTube
(http://www.youtube.com/watch?v=ZznMn...layer_embedded)
http://www.youtube.com/watch?v=ZznMn61d64k&feature=player_embedded
ta còn thấy những người đứng sau cánh gà sân khấu, những nhân viên security ngồi ghế hàng đầu phóng lên bắt Lý Tống và giúp Đàm Vĩnh Hưng đều hoàn toàn bình thường, không hề bị chất cay gây trở ngại. Đặc biệt nhạc công chơi ghi ta đứng sau lưng ĐVH và toàn bộ Ban Nhạc đều tiếp tục trình diễn không hề dừng lại khi ĐVH quay chạy trở lại phía hậu trường sân khấu kêu cứu (Hình 6,7,8). Khán giả cáo gian với Cảnh sát chắc chắn là khách từ Tòa Tổng lãnh sự VC tại San Francisco và du sinh với mục đích hãm hại tôi thôi. Pepper Spray chỉ có tác dụng khi xịt trúng mắt, miệng, mũi. Đây là “quảng cáo” đã khoa trương trên nhãn: “Works better then (than) tear gas, helps incapacitate one or more attackers, immobilize assailant for up to 30 minutes.” Thực tế, khi thử dùng tại garage xe, tôi xịt ống ¾ oz. net được 11 phát và chỉ bị hách xì nhẹ 2 cái. Chỉ có thế. Nếu tia Pepper Spray xịt trật đối tượng, dù trượt trong khoảng cách vài inches, Pepper Spray hoàn toàn không gây tác dụng nào cả. Trong trường hợp Đàm Vĩnh Hưng, theo bức hình chụp đính kèm (Hình 9), y bị xịt trúng tại ngực nên phần da từ cổ xuống tới ức bị ửng đỏ. Y bị cay mắt, chảy nước mắt là do hơi cay từ ngực bốc lên, chứ thực sự không bị xịt trực tiếp thẳng vào mắt.
5(2) EXCEPT IN SELF-DEFENSE: Use chemical agent, except in self-defense, thuộc Code PC, Circ 2, Section 12403. 7(g) PC, phạt Bail 25.000 MK. Tội này không hợp lý vì tôi sử dụng đúng theo mục đích “tự vệ” của loại dụng cụ này. Tôi là người tị nạn CS, bị cầm tù 3 lần, tổng cộng 21 năm vì các hoạt động chống Cộng. Tôi trốn thoát khỏi VN, định cư tại quê hương thứ hai, Hoa Kỳ, nhưng CSVN vẫn tiếp tục truy sát tôi và Cộng Đồng người Việt tị nạn CS tại châu Mỹ, châu Úc, châu Âu, Canada bằng Nghị Quyết 36 trên nhiều phương diện: Chính trị, ngoại giao, kinh tế, văn hóa…
(1) KINH TẾ: Về mặt kinh tế, VC laundry (rửa tiền) ra hải ngoại hàng chục tỉ Mỹ Kim cướp bóc của dân, bán tài nguyên, rừng, biển, ăn chận tiền đầu tư, viện trợ… đặc biệt tại San Jose và các Tiểu bang tại Hoa Kỳ. Chúng mua nhà, đất, các cơ sở thương mại và trong tương lai sẽ áp dụng “Chính sách bán phá giá” để bankrupt các thương gia Việt địa phương. Từng bước một, chúng sẽ mua lại từng cửa hàng, dịch vụ… từ khu phố này đến khu phố nọ, từ Bang này đến Bang khác, biến chủ nhân thương mại hiện nay thành các người lao nông, công nhân, hoặc đầy tớ cho Tư bản đỏ.
(2) CHÍNH TRỊ-NGOẠI GIAO: VC dùng tiền bạc mua chuộc các quan chức chính quyền, lũng đoạn cơ chế … để ngăn chận Nghị Quyết Cờ Vàng, đặt tên Little Saigon cho các khu vực thương mại người Việt (hạn chế viên chức VC đi lại những vùng này và phải trả tiền Cảnh sát bảo vệ), buộc người Việt tị nạn phải mang 2 quốc tịch, đặt Tòa Tổng Lãnh sự tại các vùng đông người Việt…
(3) TRUYỀN THÔNG ĐẠI CHÚNG: Mua một số Đài Truyền hình, Báo chí tại địa phương để hướng dẫn và khuynh đảo dư luận, dần dần xuất khẩu các chương trình quốc nội ra hải ngoại chiếm lĩnh mặt trận truyền thông.
(4) VĂN HÓA VẬN: Tấn công bằng “Physical attack” chỉ gây tác hại trong phạm vi nhỏ, cá nhân hoặc nhóm, tổ, nhưng tấn công trên các phương diện chính trị, kinh tế, ngoại giao, văn hóa, nghệ thuật, tinh thần, tâm lý… di hại to lớn đến nhiều thế hệ và tiền đồ của Dân Tộc. Vì vậy việc Self-Defense/ Tự Vệ không chỉ áp dụng trong trường hợp bị cướp, trấn lột hay xâm phạm tình dục đơn thuần. ĐVH là tên xung kích văn hóa, là mũi dùi chủ lực của mặt trận văn hóa vận, giao lưu văn hóa một chiều để ru ngủ giới trẻ, gây chia rẽ Cộng Đồng Người Việt Tị nạn với chính sách “Divide And Rule Policy” (Chia để Trị)… Y là tiền diện của Bộ Chính trị, Đảng CSVN. Xịt Pepper Spray hay tát vào mặt ĐVH là xịt hay tát vào mặt Bộ Chính tri, mặt Đảng CSVN, chứ không chỉ đơn thuần cá nhân ĐVH. Đó là lý do tại sao Tòa Tổng Lãnh sự VC, Tòa Đại sứ VC nhảy vào can thiệp, tại sao VC phải chi số tiền lớn để mướn Luật sư giỏi nhất, chi phí vào các cuộc vận động pháp đình để nâng giá Bail từ 52.000 MK lên 100.000 MK, tại sao báo chí VC trong nước đã đồng loạt lên án hành động tự vệ chính đáng như một tội khủng bố nguy hiểm!
III. SORRY: YES & NO: Tôi không bao giờ Sorry những Phi Vụ, Đặc Vụ đã thực hiện vì dù lớn hay nhỏ, nguy hiểm hay dễ dàng, tôi đều nghiên cứu kỹ mục đích, cách thực hiện, hậu quả phù hợp với Just Cause, với việc cải thiện xã hội và nguyện vọng của giai cấp bị bóc lột, bị thống trị.
Nếu Sorry, tôi sẽ sorry vì:
1. Biện Pháp: Tôi sorry đã không sáng tạo được biện pháp tốt hơn, tốt nhất để tự vệ hữu hiệu mà không vi phạm đến những Luật lệ hiện hành, dù những Luật lệ này cần phải cải thiện và toàn hảo hóa trong tương lai.
2. Phạm Trù Tự Vệ-Tấn Công: Tôi sorry vì Chánh Án đã không phân biệt được kẻ tấn công và kẻ tự vệ. Thay vì ban hành lệnh “bắt khẩn cấp” kẻ phạm tội làm việc lậu, trốn thuế bằng visa du lịch, và tấn công công dân Mỹ về mặt Văn hóa, Ông lại ra lệnh tôi không được đến gần ĐVH trong vòng 300 yards, không được liên lạc bằng thư từ, điện thoại, email hay tiếp xúc qua trung gian.
3. Loophole: Chính sách của chính quyền Mỹ (Chẳng hạn Hiệp Ước Giao Lưu Văn Hóa một chiều) và Luật Pháp Mỹ (Chẳng hạn các Thành phố có người Tị Nạn VN cần có Luật hạn chế quan chức VC đi lại, buộc trả tiền Cảnh sát bảo vệ như Westminster) có quá nhiều Loopholes (khe hở) bị VC lợi dụng và lạm dụng để tấn công và hãm hại công dân Mỹ gốc Việt. Không được bảo vệ tốt, đầy đủ, người dân tự vệ còn bị pháp luật xử phạt bất công.
4. Chính-Tà: Nước Mỹ là đại cường quốc lãnh đạo Thế giới Tự do chống lại các chế độ độc tài, bóc lột, bất nhân, tàn ác … đặc biệt các Chế độ CS và quốc gia CS. Mỹ đã hy sinh 58.000 vị Anh Hùng trong công cuộc bảo vệ VNCH, ngăn chận làn sóng đỏ lan tràn khắp thế giới. Nhưng giờ đây, các chính phủ đương nhiệm lại đã và đang, trong một số phạm vi, phạm trù, vô tình hay cố ý condone cho các thế lực đen, đỏ, ác, xấu tự do xâm nhập vào Hoa Kỳ bằng nhiều ngõ ngách, nhiều mặt tấn công hại công dân Mỹ. Chính phủ và Luật pháp Mỹ đã phản bội 58.000 Anh Hùng Mỹ hy sinh vì lý tưởng bảo vệ Tự do.
IV. KẾT LUẬN: Để kết luận, hành động Pepper Spray Đàm Vĩnh Hưng là một hành động tự vệ cho cá nhân Lý Tống, tự vệ cho Cộng Đồng Tị Nạn VN, bảo vệ JOB cho ca sĩ địa phương, bảo vệ Tax Payers chống lại những kẻ làm lậu, mướn người lậu, trốn thuế, và còn bảo vệ nước Mỹ và người Mỹ vì nếu không ngăn chận sự tấn công và xâm lăng của VC từ đầu, từng bước một, tưởng tượng một ngày nào đó khi VC control xong CĐNVTNCS tại tất cả các Tiểu bang Hoa Kỳ, chúng sẽ gây hại cho nước Mỹ và dân Mỹ như thế nào?! Người Việt Tị Nạn sẽ không còn chốn dung thân, sẽ tiếp tục nhốt trong “Nhà Tù lớn” của VC dù đang sinh sống tại Hoa Kỳ , Canada , Châu Âu, Châu Úc… Do vậy trong 5 tội Đại hình, một tội Tiểu hình, chỉ có tội danh Battery là tội duy nhất đúng, phù hợp với hành động xịt Pepper Stray của Activist Lý Tống và tội này chỉ đáng nhận hình phạt “Cảnh cáo” hoặc tối đa “10 ngày tù treo” (Probation), còn tất cả tội danh khác đều sai trái, phi lý không thể chấp nhận được.
PS: Tiện đây cũng cần điều chỉnh tin tức vụ tiền Bail. Trước kia do hiểu nhầm lời giải thích của một vị Luật sư, tôi nghĩ rằng: L/S Hải Q. Huỳnh chỉ cần đóng 5% số tiền Bail cho Tòa án (tức 3.750 MK) và nếu tôi không “Jump bail” (bỏ trốn) thì khi vụ án xét xử xong, Tòa sẽ trả lại 3.750 MK cho L/S Hải, người nộp tiền Bail thay tôi. Sau khi liên lạc L/S Hải qua điện thoại, tôi được biết Công ty Le Bail Bonds của Luật sư đã đóng toàn bộ số tiền 75.000 MK thế chân tại Tòa. Chi phí cho dịch vụ này thường được tính bằng 10% tiền Bail tức 7.500 MK trong 1 năm. Nếu vụ án kéo dài qua năm, tiền dịch vụ Bail sẽ phải trả tiếp tục đợt mới, từng năm một. (Số tiền 10% được trả cho 2 đối tác: Một nửa trả công cho Công ty Le Bail Bonds và một nửa trả công cho Agent tức L/S Hải.) Nếu tôi bỏ trốn, Công ty Le Bail Bonds sẽ bị mất toàn bộ số tiền 75.000 MK. Trong trường hợp tôi, để yểm trợ một chiến sĩ đấu tranh, L/S Hải không lấy tiền công, do đó tôi chỉ phải trả cho Công ty Le Bail Bond 3.750 MK. Đến giờ này, thân hữu đã yểm trợ được 1.000 MK, còn thiếu 2.750 MK theo lời L/S Michael Lưu. Do L/S Nguyễn Tâm và Michael Lưu đều tình nguyện giúp Free of Charge và vì không muốn ảnh hưởng đến cuộc vận động gây quỹ của Minh Dương để hạ bệ Madison Nguyễn trong kỳ Bầu cử Nghị Viện Khu vực 7 vào ngày 2/11/2010, tôi quyết định không raise fund Quỹ Pháp Lý để trả tiền Bail, tiền mướn Thám tử điều tra hay trả bác sĩ tâm lý, chỉ chấp nhận sự yểm trợ riêng của những thân hữu có thiện ý muốn đóng góp, đặc biệt từ những Tiểu bang, Quốc gia khác. Mọi sự yểm trợ từ cá nhân Quý Thân Hữu, Chiến Hữu, Đồng Bào gửi về Lý Tống sẽ được tặng lại các tài liệu làm quà kỷ niệm như Sách báo, DVD, CD, MP3. Đề nghị không nên tổ chức Tiệc gây Quỹ vì vừa tốn kém lại có cơ gây tổn hại tinh thần Đoàn kết tại địa phương do tác động của yếu tố phe phái.
Địa chỉ liên lạc: LÝ TỐNG 1990 Uphall Ct. , San Jose , Ca 95121; Home: 408-238.5516. Email: lytongoden@yahoo.com (Subject: Gửi Lý Tống).
SAN JOSE, 3/8/2010
LÝ TỐNG
---
Subscribe to:
Posts (Atom)