Friday, April 30, 2010

Văn Tế - Quốc Hận 30.04.2010

Văn tế chiến sĩ VNCH vị quốc vong thân, đồng bào tử nạn

Hỡi ơi!
Biển thẳm đắm thuyền nhân, xác vùi bụng cá
Rừng xanh chôn cải tạo, xương bón cây rừng
Nhớ chư linh xưa:
Dân giầu nước mạnh
Tướng giỏi binh hùng
Nửa giải non sông gấm vóc
Một miền đất nước xinh tươi
Khắp nơi nơi tiếng hát âu ca
Người chốn chốn tự do dân chủ

Nào ngờ đâu:
Lãnh đạo vốn bất tài, tham nhũng hoạt đầu, cốt vinh thân phì gia, non sông bỏ mặc
Chiến cuộc đang giằng co, cao nguyên bỏ ngỏ, nhầm nước cờ quan trọng, đất nước tan hoang
Chưa đánh đã lui, rắn không đầu, chiến sĩ bàng hoàng ngơ ngác
Không người bảo vệ, gà lạc mẹ, đồng bào hốt hoảng tản cư

Đau đớn thay, đại lộ kinh hoàng, giày xéo nhau mà chết
Thảm não thay, tầu bè chen chúc, đói khát phải thác oan
Anh hùng thay, chiến sĩ lâm đường cùng, quyên sinh tập thể
Can đảm thay, quyết một lòng diệt địch, vị quốc vong thân

Than ôi!
Nói chẳng hết lời
Nghe càng thêm khổ
Bãi chiến trường kia, còn vẳng tiếng quan quân rầm rộ
Đường oan hồn nọ, tưởng như loài quỉ mị lao xao

***
Đất nước thay ngôi, đổi chủ
Màu đỏ nhuộm khắp non sông
Vào vơ vét về, "đỉnh cao trí tuệ", thêm tỏ uy danh
Xếp hàng cả ngày, "xã hội chủ nghĩa", càng thêm rõ mặt

Cán ngố nghênh ngang
Miền Nam tủi hổ
Quân nhân công chức, "cải tạo" rừng sâu
Mẹ góa con côi, khẩn hoang kinh tế
Hạn chế khẩu phần dưới tiêu chuẩn, sắn khoai cơm hẩm, đày đoạ giày vò, đói sát tận xương
Tăng gia lao động trên chỉ tiêu, đốn củi chặt cây, vắt
người cho kiệt, gầy thêm lõ đít
Thịt da vùi xó núi gành sâu
Xương gân giập đầu bờ cuối bụi
Vội vàng nửa manh chiếu rách, bạn chung tù trông theo, con mắt đỏ
Tiêu điều một nấm đất hoang, người vợ trẻ khóc chồng, mái tóc xanh

Thương thay!
Người chết vì tù đầy ác nghiệt
Người chết vì thiếu thốn thuốc men
Người vì lao động cơ hàn
Người vì chướng khí sơn lam chập chùng

Khi nhắm mắt không người thân thuộc
Mối oan tình sao cởi cho ra
Lang thang không cửa không nhà
Hồn siêu phách lạc, biết là về đâu?

Chiều hiu hắt, thấp thoáng hồn ma bóng quỉ, gió rừng xào xạc, như oán như than
Tối âm u, chập chờn uổng tử oan hồn, con đóm lượn lờ, dường trêu dường ghẹo

Não nùng thay!
Thảm trạng ấy kể sao cho xiết
Tội ác kia, oán khí ngút trời
Hỡi hồn lẩn quất muôn nơi
Trai đàn bạc độ là nơi tìm về

***
Cuộc thế đổi thay
Tang thương biến cải
Buổi nhiễu nhương ông hóa ra thằng
Thời thế mới, chó ngồi bàn độc

Súng đạn trong tay, áp đặt luật rừng
Cướp của nhân dân, đổi tiền đổi bạc
Hà khắc quá hùm beo, cái cột đèn đi được cũng đi
Đọa đầy hơn địa ngục, người dân đen lòng nào muốn ở
Sóng nước lênh đênh
Bến bờ mù mịt
Mạng người như sợi tóc
Kiếp sống tựa mành treo


Cầu trời cao, trời cao thăm thẳm
Khấn biển rộng, biển rộng mênh mông
Tầu ngoài khơi, làm ngơ không vớt
Trại trong bờ, xua đuổi thuyền ra
Vào tay hải tặc, chết chẳng toàn thây
Lọt bụng kình ngư, thác không nhắm mắt

Thương thay!
Người chết vì đói cơm, khát nước
Mặt trời soi, thân xác héo khô
Đớn đau quằn quại từng giờ
Chiếc quan tài nổi, vật vờ bể khơi

Người chết vì biển trời thịnh nộ
Sóng bủa vây, giông tố hãi hùng
Mong manh chiếc lá giữa dòng
Vùi chôn thân xác vào lòng nước sâu

Người chết vì gặp tầu hải tặc
Cướp bạc tiền, giết chẳng nương tay
Đập đầu, đâm bụng phơi thây
Ô danh phụ nữ, xác đầy biển Đông

Người chết vì duyên phòng tuần tiễu
Ngày lẫn đêm lùng kiếm ngược xuôi
Hoặc nơi bãi hẹn tối trời
Lửa bay, đạn khạc tơi bời ruột gan

Khi nhắm mắt không người lượm xác
Biết phương nào? Trôi dạt bơ vơ
Triều xô, sóng đẩy dật dờ
Phách đơn, hồn chiếc bây giờ nơi nao?

Đêm trăng mờ, sóng rì rầm bãi vắng, tiếng người than khóc
Khuya lạnh lẽo, gió ảo não phi lao, hồn quỉ kêu van

Não nùng thay!
Thảm thiết nhẽ, kể sao cho xiết
Oan khí kia mờ mịt đất trời
Hỡi hồn trôi dạt biển khơi
Câu kinh, tiếng kệ, là nơi tìm về

Biển khơi nhiều thảm họa, không nhụt chí thuyền nhân
Rừng núi phục tai ương, chẳng chùn chân vượt thoát

Vượt núi cao, sống một chết mười
Qua biên giới đạn bay, giặc đuổi
Xác rải vực sâu
Xương phơi bờ suối

Thương thay!
Người chết vì sa tay cướp cạn
Người chết vì rắn rết, hùm beo
Người vì chân sẩy lưng đèo
Người vì kiệt sức, cheo leo gập ghềnh

Giây phút cuối, ai người lượm xác
Thịt xương đành tan nát rừng sâu
Quẩn quanh bụi cỏ bờ lau
Ấy hồn đường xá, biết đâu bây giờ?

Não nùng thay!
Đau đớn ấy, kể sao cho xiết
Oan khiên kia, đất thảm trời sầu
Hỡi hồn lạc lối nơi đâu?
Vong nhân xá tội, mau mau tìm về

***
Ba mươi lăm năm uất hận
Hồn hỡi hồn, oan khuất nơi nao?
Còn vấn vương hờn vong quốc?
Ngậm nỗi tủi buồn nơi chín suối khôn nguôi?

Rượu ân tình ba chung
Khói hương thơm vài nén
Tháng Tư Đen, Ngày Vong Quốc Hận
Xin cung thỉnh hồn về

Nước tịnh bình tẩy sạch mối oan khiên
Kinh siêu độ xua tan niềm u ẩn

Lễ bạc lòng thành
Thoi vàng, chén cháo
Hồn linh thiêng chứng giám chân tình
Nương Phật lực siêu sinh cõi khác
Hiển oai linh phò trì dân tộc
Cứu nước nhà thoát cảnh lầm than

Hỡi ơi! Thương thay! Có linh, xin hưởng!

Trần Quán Niệm

( Quốc Hận 30-4-2010 )

---