Wednesday, February 27, 2008

Sydney, 24-02-2008: Tưởng Niệm 40 Năm Vụ Thảm Sát Mậu Thân Huế và Giới Thiệu Tuyển Tập Tạp Ghi "ẤM LẠNH QUÊ NGƯỜI" của Nhà Văn Huy Phương








Nhà Văn Huy Phương nói chuyện với cộng đồng NVTD Úc Châu để Tưởng Niệm 40 năm thảm sát Mậu Thân Huế - và Ra Mắt Tác Phẩm "Ấm Lạnh Quê Người"

Sydney 24-2-2008

Vào lúc 1 giờ 30 trưa tại Trung Tâm Văn Hoá sinh Hoạt Cộng Đồng Tiểu Bang NSW đã có hơn 250 người tham dự buổi nói chuyện của nhà báo Huy Phương đến từ Nam California Hoa Kỳ với chủ đề Tưởng Niệm 40 năm Mậu Thân 1968-2008, cũng như trong dịp này ông đã giới thiệu tác phẩm “Ấm Lạnh Quê Người” của mình được phát hành năm 2007.

Buổi nói chuyện có sự tham dự của LS Võ Trí Dũng chủ tịch CDNVTD NSW, LS Hoàng Lập Chí chủ tịch Hội Cựu Tù Nhân Chính Trị và Nạn Nhân CS NSW, cùng đại diện các đảng phái chính trị trong Cộng Đồng và đại diện các cơ quan truyền thông các ký giả đang cộng tác với đài phát thanh sắc tộc SBS, Báo Văn Nghệ, Báo Saigon Times, Báo Dân Việt, Việt Luận để cùng trao đổi những quan điểm về Mậu Thân cũng như giới thiệu tác giả Huy Phương với người đọc .

Trong phần mở đầu BTC đã trình bày những ảnh hưởng chính trị khi CSVN đang tưng bừng ăn mừng 40 năm chiến thắng Mậu Thân để dối trá và che đậy tội ác diệt chủng giết hại hơn 5000 người vô tội trong ba ngày tết cổ truyền VN năm 1968 và đó cũng là yếu tố chính để nhà văn Huy Phương khơi lại vết thương của 40 năm trước nhằm trả lại sự thật cho lịch sử và minh định sự dối trá tàn ác của những người mệnh danh "cách mạng GPMN".

Sau phần chiếu phim tài liệu các ca sĩ trong ca đoàn Công Giáo đã hát hai ca khúc về cố đô Huế rất truyền cảm. Tiếp theo, ông Huy Phương đã gây sự cảm kích cho cử toạ - ông nhận định sâu sắc về cách biện minh của ông Bùi Tín , một cựu đại tá Việt Cộng khi cho rằng biến cố Mậu Thân không phải là chính sách của Đảng và nhà nước CS Hà Nội ; nhưng thực tế bốn mươi năm trước vấn đề Mậu Thân đã phát hoả một trận chiến xâm lược của CS Bắc Việt trên toàn cỏi Miền Nam. Ông đã dẫn chứng những dữ kiện qua hình ảnh của những thước phim tài liệu được đài truyền hình SBTN thực hiện để phơi bày sự thật về cuộc tổng tấn công tết Mậu Thân thảm sát hàng ngàn lương dân vô tội của miền Nam ; đây là những chứng cớ cho thấy chế độ CSVN là một công thức được viết bằng Máu và Sắt.

Trước khi kết thúc phần nói chuyện của mình, Ông Huy Phương đã tâm sự với cử toạ về tác phẩm "Ấm Lạnh Quê Người" mà ông đã viết, dựa trên những sự thật của đời sống viết dưới hình thức Tạp Ghi mà theo ông là cách viết thẳng đưa vấn đề đã được độc giả chọn lựa với cách viết giản dị, nhưng ông Huy Phương lại có một ngòi bút độc đáo cô đọng và sách của ông đều phản ảnh trung thực đời sống, nó không hư cấu tác phẩm bay bổng mà không chuyên chở một bài học giáo dục nào.

Sau cùng, nhiều đại diện truyền thông và đồng hương đã cùng nhau chia sẻ những kinh nghiệm thương đau trong Tết Mậu Thân, những giọt nước mắt của họ đã thêm hoài cảm bức tranh thê lương của Mậu Thân 1968 cũng như tăng thêm sức mạnh cho cuộc tranh đấu vì tự do dân chủ cho Việt Nam.

Buổi sinh hoạt Tưởng Niệm 40 năm biến cố Mậu Thân và giới thệu tác phẩm "Ấm Lạnh Quê Người" đã thành công bất ngờ với số sách tác giả Huy Phương mang đến đã không đáp ứng được nhu cầu độc giả hiện diện trong buổi RMS, đây cũng là điều cho thấy bút pháp của Huy Phương là một sự tiếp nối Tạp Ghi đã và đang được đón nhận sau những Tạp Ghi của ký giả Lão thành Lô Răng Phan Lạc Phúc, một hình thức ký sự ngắn không làm nặng tinh thần của người đọc.

Được biết buổi sinh hoạt được đánh giá là thành công bởi lý do được ghi nhận trong cùng thời gian này, Cộng đồng Người Việt Tự Do tại Sydney đã có hai buổi sinh hoạt văn hoá truyền thông khác là Lễ Thọ và mừng Tân Niên của các cụ trong Hội Cao Niên NSW và buổi lễ phát giải thơ văn của báo Việt Luận ở những địa điểm gần, vì vậy với số người tham dự như đã nêu cho thấy với chủ đề Tưởng Niệm 40 năm Mậu Thân thật sự đã thu hút sự quan tâm của cộng đồng có tinh thần tranh đấu chống cộng được xem là tiêu biểu tại hải ngoại.

Buổi sinh hoạt Tưởng Niệm 40 năm Mậu Thân và RMS "Ấm Lạnh Quê Người" kết thúc lúc 4g30 chiều .

PHIẾN ĐAN.



THƯ MỜI

Để Truy Niệm 40 năm biến cố Tết Mậu Thân 1968 -2008 ,
Để tưởng niệm hơn 5000 nạn nhân bị Việt Cộng thảm sát tại Huế trong tết Mậu Thân


Kính mời quý đồng hương, chiến hữu đến dự buổi nói chuyện của nhà báo Huy Phương cũng là nhà giáo, người lính VNCH và là một nhà văn được quý mến tại Hoa Kỳ về cuộc thảm sát Mậu Thân 40 năm trước mà ông là nhân chứng trong những ngày kinh hoàng của Huế năm 1968.

Trong dịp này quý vị sẽ được xem bộ phim tài liệu lịch sử về tội ác diệt chủng của CSVN trong tết Mậu Thân 1968 với cuộc khai quật những nấm mồ tập thể..

Hãy đến để cùng đốt nén hương lòng cho 5000 ngàn Dân quân Cán chính VNCH đã bị Cộng sản chôn sống, thủ tiêu trong tết Mậu Thân!

Hãy cho con em đến dự để thấy rõ tội ác của Cộng Sản Việt Nam!

Và cũng để phát huy tinh thần sinh hoạt văn học, kính mời quý vị dự buổi giới thiệu bút pháp độc đáo của Huy Phương qua

Tuyển Tập Tạp Ghi Ấm Lạnh Quê Người (317 trang)

Tại những địa điểm sau đây:

Melbourne

3 giờ chiều Thứ Bảy 16-2-2008

Địa điểm : Trung Tâm Sinh Hoạt Hội Cựu Quân Nhân QLVNCH
30 Leeds ST .Footscray 3011
MC Quốc Việt (SBS Radio Melbourne)
Liên lạc BTC : Nguyễn Việt Long (Hội CQN-QLVNCH-Victoria)
03 9311 1469

Adelaide :

1 giờ chiều Chủ Nhật 17-2-20008
Địa Điểm : KilBurn Hall 49 Le Hunte St Kilburn ,SA 5084
Liên lạc BTC : Hồ Công Trực 08 8369 0590

Sydney:

1 giờ trưa Chủ Nhật 24-2-2008
Địa điểm : Trung Tâm Văn Hoá & SHCD NSW
6-8 Bibby Place -Bonnyrigg NSW 2171

Liên lạc BTC : Phiến Đan 0418 323 155


Perth

Chủ Nhật 2-3-2008
Trung Tâm Sinh Hoạt Hội CQN QLVNCH
Koodoola Community Hall
Burbridge Ave Koodoola
Liên lạc BTC : Trần Văn Tuyên 08 9402 4679

Sunday, February 24, 2008

Hình: TẾT Mậu Tý, Hội NVTN tại FFM & VPC e.V., Thứ Bảy 23-02-2008








Hình: TẾT Mậu Tý, Hội Người Việt Tỵ Nạn cộng sản tại Frankfurt am Main & Vùng Phụ Cận e.V., Thứ Bảy 23-02-2008

Friday, February 22, 2008

Hành trình tìm Tự Do


Hành trình tìm Tự Do
Hoàng Trọng Quý
Tâm Thức Việt Nam
February 22, 2008

Tôi vượt biên lần thứ 8 thành công, lần thứ 7 bị bắt ở tù Việt Cộng và bị hành hạ, lao động khổ sai 1 năm tưởng đã chết tại Long Phú (cách Sóc Trăng 17 km). Nguyên nhân không vượt thoát được: Ghe vướng cồn cát trong đêm ở Bãi Giá, sáng hôm sau đổ bộ lên bờ định trốn thì bị dân đi báo công an Việt Cộng đến vây bắt ở xã An Thạnh 3.

Chuyến Vượt Biển cuối cùng: Chúng tôi xuống ghe nhỏ ở Bắc Vàm Cống (Long Xuyên) ngày 08.04.1981, đang đổ người lên ghe lớn thì bị Việt Cộng phát giác và chặt dây cột ghe trên cây (trên bờ) bỏ chạy, nếu chúng tôi thả neo dưới sông là đã không kịp thoát, những người chưa lên kịp "Cá Lớn" đều đành phải bỏ lại và họ đều bị CSVN bắt.

Việt Cộng rượt theo, chúng bắn vào ghe chúng tôi bằng đủ thứ súng đạn: AK47, B40 và M79, nhưng may mắn nhờ Ơn Trên che chở, chúng tôi không bị trúng đạn, đạn nổ tung toé trên mặt sông, gây sóng lớn làm chòng chành ghe và văng miểng vào ghe!

Hai phuy dầu Diesel do cột không chặt và ghe đang chạy nhanh để cố gắng đào tẩu nên đã ngã vào máy ghe (motor), may phước thay cũng không bốc nổ và không phựt lửa. Nếu chúng tôi trúng đạn cuả Việt Cộng thì ngày nay đâu còn là "Khúc Ruột Ngàn Dặm" để bây giờ trở thành "Việt Kiều Yêu Nước" về "Xây Dựng Quê Hương, Tổ Quốc" (sic!) như phỉ quyền Việt Cộng vẫn bịp bợm tuyên truyền cho sự sống còn của chúng!

Ghe chúng tôi dài 12 Meters, rộng khoảng 4 Meters với chỉ có 46 người, các bạn đồng hành khác đã bị bắt lúc "đổ quân". Đây là một chiếc ghe bầu để đi trên sông mà thôi và được sửa mũi ghe lại đặng vượt biển.

Ghe tụi tôi ra cửa biển Lịch Hội Thượng, 1 trong 9 Cửa Biển của Cửu Long Giang. Hồi tưởng lại - lúc Việt Cộng bắn rát quá - anh Tài Công (anh Huỳnh Ngọc Phán) có lúc đã phải nằm để tránh đạn nhưng vẫn rồ máy cho ghe chạy tiếp và giữ bánh lái bằng chân của anh ấy. Cảm ơn lòng can đảm tìm sự sống trong cái chết cuả anh Huỳnh Ngọc Phán (Unna, West Germany).

Sau này anh kể lại: Khi đó anh nghĩ rằng bây giờ dừng lại cũng chết với Việt Cộng, thà chạy tiếp để may ra tìm Cái Sống trong Sự Chết và chúng tôi mang ơn Quyết Định Can Đảm này của Anh!

Ghe bị sóng lưỡi buá (là các luồn sóng giao lưu giữa biển và cửa sông) đánh bể hầm chứa nước ngọt ở mũi ghe, nước lợ (nước mặn) tràn vào và hầm nước ngọt xem như bỏ, không uống gì được, chỉ còn cầm hơi nhờ mấy bao củ sắn (củ đậu) trên ghe!

Ghe chúng tôi bị hải tặc Thailand rượt nhiều lần, nhưng nhờ sự khéo léo của anh Tài Công - chúng tôi đều chạy thoát. Có lúc thấy ghe cướp biển Thái Lan xa ở đằng sau đuôi ghe chúng tôi. Nhưng sau đó có khi lại thấy thuyền của Thai pirates ở trước mặt chúng tôi trên biển rộng mênh mông! Có lần không bắt kịp được - chúng tức tối bắn vào ghe chúng tôi và đầu đạn chì rớt lộp bộp trên mui ghe (vì khoảng cách đã quá xa, đạn không đủ sức công phá), tiếng kêu nghe như mưa đá rơi trên nóc ghe trong trời nắng chói chang. Có người trên ghe nói rằng biết đâu nhiều khi là bọn công an biên phòng Việt Cộng giả dạng làm hải tặc Thái Lan để bắn người vượt biên không chừng, khoảng cách xa quá nên chúng tôi không nhận dạng ra được ghe của họ (và trên ghe của họ cũng không thấy treo cờ nước nào).

May mắn thay, những lúc bọn hải tặc Thái Lan rượt thì ghe chúng tôi không bị hư máy, còn những lúc ghe hư máy (do chạy quá sức để không bị cướp biển Thái tấn công) phải thả trôi lênh đênh trên mặt biển sửa chửa thì lại không gặp bọn man rợ này; nếu không, chắc chắn thảm cảnh sẽ xảy ra, vì trên ghe đàn bà con gái đẹp cũng nhiều và chúng tôi không có vũ khí để tự vệ, chỉ có tiếng Niệm Phật cùng tiếng Cầu Chuá râm ran trên ghe những khi bị cướp rượt.

Hải Bàn đem theo đã bị hư, mũi tên trên La Bàn cứ chỉ về hướng Nam, những khi ghe nhảy sóng - hải bàn cũng không thay đổi phương hướng. Các anh lớn bảo tụi tôi ráng tát nước đi, ngày mai sẽ đến Mã Lai... Bọn tôi không đi vào Vịnh Thái Lan (Gulf of Siam) để tránh cướp biển, ngày nào chúng tôi cũng tát nước đừ tay và rã rời cả người nhưng chẳng thấy Malaysia đâu cả. Các vết chai (hắc ín, nhựa đường) trét vào những mối nối của thành ghe đã bung, bị vỡ từ lâu; không tát thì nước biển tràn vào chìm ghe, tát nước thì nước vẫn vô từ từ... Chúng tôi sắp sửa chết khát trên biển nước mặn bao la, có người thử cho rất nhiều chanh (lemon) vào một lon nước biển múc lên, nhưng cũng vẫn mặn chát, không thành nước chanh muối để có thể uống được.

Phụ nữ và con nít nằm la liệt trên khoang ghe vì say sóng và bị ói mửa, kiệt sức do không có gì để ăn uống. Anh Tài Công phụ (anh Vinh) bị văng xuống biển, chúng tôi tắt máy ghe vòng đầu lại vớt anh; may là tai nạn xảy ra ban ngày, nếu ban đêm thì chúng tôi đành.... vĩnh biệt anh (bởi không thấy đường để cứu).

Chúng tôi cũng gặp vài tàu ngoại quốc, nhưng không chiếc nào cứu, có cả tàu dầu cuả Bắc Hàn đi ngang qua; chúng tôi nhận ra do cờ cộng sản North Korea treo trên tàu cuả họ.

Tôi ngồi sau đuôi ghe, gần phòng máy và tát nước như phản xạ; cứ múc lên rồi đổ ra biển, động tác nhàm chán được lập đi lập lại cho đến khi kiệt sức thì tạm ngưng một lát; ông Tư đói quá và lấy ống sữa đặc đem theo đổ vô tôm khô mời tôi ăn, nhưng cho dù đang đói lả tôi cũng không thể nuốt trôi được cái món đặc biệt mà tôi mới thấy lần đầu tiên này, do ông Tư sáng chế ra; khát quá nên ông cũng đã uống lại chính nước tiểu cuả ông.

Những bao gạo đem theo trên ghe cũng bị sóng biển làm ướt mặn hết, không nấu nướng gì được; sau 3 ngày và 4 đêm - Tử Thần đang dần dần đến với mọi người chờ chết vì đói khát và kiệt sức; tôi hình dung cái chết đang tới từ từ với mình như thế nào, hồi tưởng lại lần chót những khuôn mặt thân yêu trong gia đình: Cha Mẹ, các em... thì trong đêm 11.04.1981 chiếc tàu Đức Cap Anamur đã đến cứu vớt chúng tôi!

Thoạt đầu chỉ nhìn thấy một đốm sáng từ xa như ánh đèn của một dàn khoan dầu trên biển mênh mông, nhưng dần dần điểm sáng ấy đến gần ghe chúng tôi hơn và ngày càng sáng hơn trên mặt biển tối đen. Họ tắt máy tàu để đừng gây ra sóng lớn làm lật ghe chúng tôi, trên tàu đồng bào Việt Nam được vớt trước chúng tôi đứng đông đúc lố nhố để xem ghe được cứu ban đêm. Bổng nghe có tiếng loa Megaphone phát ra bằng Việt Ngữ: "Đây là tàu Tây Đức đi cứu vớt Thuyền Nhân Việt Nam vượt biển! Xin đồng bào bình tĩnh, đừng hoảng sợ! Chúng tôi sẽ đem tất cả mọi người lên tàu!".

Chúng tôi lặng người đi vì xúc động, nước mắt ràn rụa trên mặt vì biết mình sẽ được sống tiếp. Nhiều người trên ghe hò reo vui mừng, có người niệm Phật, có người tạ ơn Chúa cho chúng con hồi sinh...

Thanh niên bọn tôi leo thang dây lên tàu, còn phụ nữ trẻ em và những người lớn tuổi hoặc yếu đuối thì được đưa lên bằng cần cẩu bốc hàng như đang câu hàng hoá.

Thuyền chúng tôi bị đục chìm để bảo toàn an ninh giao thông đi lại trên biển, chỉ có những ghe nào đặc biệt (đông người, bị cướp nhiều lần, v.v...) thì mới được giữ lại và đem về triển lãm trên đất liền.

Chúng tôi được cho uống trà đường (hôm sau được ăn cháo, ngày sau nữa mới ăn cơm), vì bao tử đang yếu sau mấy ngày không ăn uống, nhịn đói nhịn khát trên biển... Ngoài ra, cũng được phát mỗi người 1 áo thun trắng (T-Shirt) có in chữ "Cap Anamur, Search and Rescue" ("Cap Anamur, Tìm Kiếm và Cứu Vớt"), 1 quần Short và 1 đôi dép nhựa. Hai chân tôi cứ có cảm giác như hụt hẩng bồng bềnh trên sàn tàu - do chưa quen đi lại trên boong tàu vững chắc như một toà nhà khổng lồ. Nhìn xuống biển mênh mông - thấy ghe vượt biên của mình (trước khi bị đục chìm) còn nhỏ hơn một chiếc lá giữa giòng nước bao la... Thật là gan dạ cho những ai đã dám vượt biên, thà chết trên biển Đông còn hơn sống với cộng sản; hoặc là do... "điếc không sợ súng" nên mới liều mình ra đi, tìm cái Sống trong sự Chết.

Trước chúng tôi đã có 8 ghe được cứu vớt với tổng cộng là 420 người, chúng tôi là ghe thứ 9 (ghe duy nhất được cứu vào ban đêm), nâng tổng số Thuyền Nhân của chuyến Cap Anamur thứ 19 này lên 466 Boat-People (Cap 19/466). Cũng may nhờ một phụ nữ Việt Nam trên tàu bị sẩy thai và Cap Anamur phải mang chị ấy vào Bệnh Viện ở Singapore, trên đường đi thì trực thăng cuả Cap Anamur phát hiện ra chúng tôi và sau đó là chúng tôi được cứu vớt. Cảm ơn chị Việt Nam này, cho dù tôi không biết mặt, không biết tên! Cảm ơn Cap Anamur! Cám ơn Cap Anamur Committee! Cảm ơn Thuyền Trưởng Wangnick (đã từ trần, tôi có gọi điện thoại lên Hamburg chia buồn với bà quả phụ Wangnick).

Tân Gia Ba không nhận chúng tôi tạm cư, từ trên tàu nhìn vào Hải Cảng ban đêm - cảng Singapore đèn điện sáng rực, thấy xứ người ta giàu mạnh mà buồn cho nước mình không có Tự Do, Dân Chủ, Nhân Quyền.

Ngày hôm sau Cap Anamur quay đầu lại và chạy về Phi Luật Tân; tôi đã khóc vì quá xúc động khi lần đầu tiên trên tàu được nghe các nhạc phẩm "Người di tản buồn" của anh Nam Lộc, "Ai về xứ Việt" (1978) của anh Phan Văn Hưng và một số Nhạc Phẩm khác (không rõ Tác Giả) do chị Nguyệt Ánh hát.

Sau 5 ngày lênh đênh trên biển - ngang qua Indonesia (Nam Dương) - chúng tôi đến Puerto Princessa City của Palawan Island (1 đảo lớn nằm về phiá Tây Nam cuả Philippines) ngày 16.04.1981, ngay vào ngày lễ Phục Sinh (Easter) của năm 1981, tạ ơn Trời Phật cho chúng tôi được phục sinh, tạ Ơn Trên cho chúng tôi được sống lại.

Mỗi sáng Thứ Hai đầu tuần - chúng tôi đều tham dự lễ Chào Quốc Kỳ Vàng 3 Sọc Đỏ và hát Quốc Ca VNCH trong sân trại Palawan (trước Văn Phòng Cao Ủy Tỵ Nạn, Khu 3), sau đó là Một Phút Mặc Niệm để Tưởng Niệm tất cả đồng bào đã bỏ mình trong biển cả trên bước đường vượt biên và cũng không quên đồng bào còn đang lầm than ở quê nhà trong ngục tù bao la của tà quyền Việt Cộng.

Sau gần 7 tháng lăn lóc cực khổ ở PRC (Philippines Refugee Camp) Palawan và PRPC (Philippines Refugee Processing Center) Bataan (gần Morong), chúng tôi lên JFC (Joe Fabella Center) Manila ở 1 tuần để đi định cư và đến Tây Đức ngày 04.11.1981 vào một ngày đầu mùa Đông lạnh lẽo, tuyết rơi trắng xoá nhưng chúng tôi đã đến được bến bờ Tự Do! Cảm ơn Thế Giới Tây Phương mở vòng tay, cảm ơn Đại Đức Thích Giác Lượng (nay là Thượng Toạ, trụ trì ở một Chùa tại San Jose) đã cho chúng tôi tá túc sau Hậu Liêu của Chùa Việt Nam trong Trại Tỵ Nạn Palawan! Cảm ơn Soeur Pascale Lê Thị Tríu (là bạn học chung lớp ngày xưa với Imeda Marcos) đã cho chúng tôi tạm cư ở Nhà Tập Thể Khu 1 .

Kỷ niệm khó quên khác là chị Điền và anh Lạc đã ra đi vĩnh viễn - nằm lại trên đảo ngàn thu vì cố gắng cứu 3 em bé Việt Nam tắm biển (Trại nằm kế bờ biển) bị sóng lớn kéo ra xa và 2 anh chị này đã chết đuối, cả 3 em bé VN thì được cứu sống! Thật đau buồn, đi vượt biên không chết trên biển, mà lại tử nạn khi đã lên bờ... Tôi có vào nhìn mặt hai anh chị lần cuối, khi quan tài cuả 2 anh chị còn được quàn trong Nhà Thờ Việt Nam (đối diện với Chùa Phật Giáo VN).

Trong thời gian ở Palawan tôi làm Thông Dịch Viên tình nguyện (Volunteer) cho "The Philippines Red Cross" (Hội Hồng Thập Tự Phi Luật Tân) và phải phỏng vấn, ghi vào biên bản những đồng bào bị hải tặc tấn công để làm Hồ Sơ tường trình cho Cao Ủy Tỵ Nạn Liên Hiệp Quốc (UNHCR). Có chị kể rằng khi còn tỉnh còn đếm được là bị cướp biển Thái Lan hãm hiếp 13 lần, khi chị ngất xỉu đi thì không biết còn bao nhiêu đợt sau đó nữa! Tôi nghe mà uất hận và căm thù bọn hải tặc Thái đến tận xương tủy. Xin tất cả mọi người Việt Nam đừng bao giờ quên những cảnh thương tâm này, vững lòng nung nấu ý chí tranh đấu, chân cứng đá mềm, tiếp tục kiên trì kháng Cộng phục Quốc cho đến ngày thành công! Cho dù đời mình có qua đi, cũng hãy làm sao cho Thế Hệ Nối Tiếp theo bước chúng ta trên con đường đấu tranh diệt Cộng, Quang Phục Quê Hương VIỆT NAM! Còn đời mình thì "Không thành công cũng thành nhân!" (Lời cuả cố Đảng trưởng Nguyễn Thái Học, VNQDĐ, ông hy sinh khi mới có 25 tuổi).

Tổ Quốc VIỆT NAM Muôn Năm! Dân Tộc VIỆT NAM Trường Tồn!

Giải trừ bạo quyền Cộng Sản VN buôn dân bán nước để bảo tồn Đạo Đức, Văn Hoá VIỆT, để gìn giữ đất nước Việt Nam không rơi vào họa diệt vong cuả Trung Cộng!

Tây Đức, ngày 07 tháng 07 năm 2006

Viết để kính tặng tất cả những Đồng Bào đã bỏ mình trong biển Đông trên bước đường Tỵ Nạn cộng sản VN.

Kính dâng lên Hương Linh của người Cô ruột, cô Trương Thị Cẩm Ái, mất tại trại Bataan, Morong, the Philippines.

Hoàng Trọng Quý
(ex Boat-People, Cap 19/466)

February 22, 2008

http://www.tamthucviet.com/articleview.aspx?artId=%e2%80%a2F%15

Thursday, February 21, 2008

THU+ MO+`I DDE^M THA('P NE^'N CA^`U NGUYE^.N

viqr:

THU+ MO+`I
DDE^M THA('P NE^'N CA^`U NGUYE^.N


Hu+o+?ng u+'ng Tho^ng Tu+ cu?a DDa.i La~o Ho`a Thu+o+.ng Thi'ch Qua?ng DDo^., Vie^.n Tru+o+?ng Vie^.n Ho'a DDa.o Gia'o Ho^.i Pha^.t Gia'o Vie^.t Nam Tho^'ng Nha^'t ve^` vie^.c Cu+? Ha`nh Ca^`u Nguye^.n va`o nga`y RA(`M tha'ng GIE^NG MA^.U TY'-2008 cho Quo^'c Tha'i Da^n An, Sie^u Sinh Ti.nh DDo^. cho nhu+~ng ngu+o+`i che^'t trong ca'c cuo^.c chie^'n va` su+. Ve.n toa`n la~nh tho^? que^ hu+o+ng.

Tra^n tro.ng ki'nh mo+`i qui' vi. DDa.i Die^.n ca'c To^n Gia'o, ca'c ba^.c Tru+o+?ng Thu+o+.ng, ca'c to^? chu+'c DDoa`n The^?, Ho^.i DDoa`n va` qui' DDo^`ng Hu+o+ng dde^'n tham du+. DDe^m Tha('p Ne^'n Ca^`u Nguye^.n dde^? no'i le^n tinh tha^`n u?ng ho^. ca'c nha` dda^'u tranh trong nu+o+'c, dda(.c bie^'t vo+'i qui' vi. Hoa` Thu+o+.ng Thi'ch Huye^`n Quang, Hoa` Thu+o+ng Thi'ch Qua?ng DDo^., Linh Mu.c Nguye^~n Va(n Ly' va` Cu. Le^ Quang Lie^m.

DDe^m Tha('p Ne^'n Ca^`u Nguye^.n se~ ddu+o+.c to^? chu+'c ta.i:

DDi.a ddie^?m: KHU BIE^?U TI`NH PHA?N DDO^'I BA'O NGU+O+`I VIE^.T
DDA~ CO' HA`NH VI CO^' TI`NH HA. NHU.C LA' CO+` VIE^.T NAM CO^.NG HOA`


14771 Moran St. Westminster, CA 92683 [cuo^'i ddu+o+`ng Moran]

Tho+`i gian: Va`o lu'c 5 gio+` chie^`u thu+' Ba?y, nga`y 23 tha'ng 2 na(m 2008.
Tra^n tro.ng ki'nh mo+`i\.

Little Saigon, nga`y 21 tha'ng 2 na(m 2008

Pha't ngo^n vie^n DDoa`n Bie^?u Ti`nh Tu+. Pha't Pha?n DDo^'i ba'o Ngu+o+`i Vie^.t.

DDoa`n Tro.ng


THƯ MỜI

ĐÊM THẮP NẾN CẦU NGUYỆN


Hưởng ứng Thông Tư của Đại Lão Hòa Thượng Thích Quảng Độ, Viện Trưởng Viện Hóa Đạo Giáo Hội Phật Giáo Việt Nam Thống Nhất về việc Cử Hành Cầu Nguyện vào ngày RẰM tháng GIÊNG MẬU TÝ-2008 cho Quốc Thái Dân An, Siêu Sinh Tịnh Độ cho những người chết trong các cuộc chiến và sự Vẹn toàn lãnh thổ quê hương.

Trân trọng kính mời quí vị Đại Diện các Tôn Giáo, các bậc Trưởng Thượng, các tổ chức Đoàn Thể, Hội Đoàn và quí Đồng Hương đến tham dự Đêm Thắp Nến Cầu Nguyện để nói lên tinh thần ủng hộ các nhà đấu tranh trong nước, đặc biết với quí vị Hoà Thượng Thích Huyền Quang, Hoà Thương Thích Quảng Độ, Linh Mục Nguyễn Văn Lý và Cụ Lê Quang Liêm.

Đêm Thắp Nến Cầu Nguyện sẽ được tổ chức tại:

Địa điểm: KHU BIỂU TÌNH PHẢN ĐỐI BÁO NGƯỜI VIỆT
ĐÃ CÓ HÀNH VI CỐ TÌNH HẠ NHỤC LÁ CỜ VIỆT NAM CỘNG HOÀ


14771 Moran St. Westminster , CA 92683 [cuối đường Moran].

Thời gian: Vào lúc 5 giờ chiều thứ Bảy, ngày 23 tháng 2 năm 2008

Trân trọng kính mời.

Little Saigon , ngày 21 tháng 2 năm 2008

Phát ngôn viên Đoàn Biểu Tình Tự Phát Phản Đối báo Người Việt.

Đoàn Trọng

Nga`y Co^ng Ly' cho na.n nha^n bi. Vie^.t Co^.ng tha?m sa't trong Bie^'n Co^' Te^'t Ma^.u Tha^n 1968

Kinh thua quy bac Truong Thuong va quy anh chi,

Kinh xin quy vi giup cho Lien Hoi Cuu Chien Si vung Hoa Thinh Don thu gop duoc that nhieu bai vo, tho van, nhac pham va hinh anh lien quan den cuoc tham sat dong bao tai Hue hoi Tet Mau Than.

Chung toi co gang thuc hien duoc mot tap tai lieu de kip thoi pho bien trong Ngay Quoc Han 30 thang 4 khi cac dong huong tu nhung cong dong khap noi cung nhu cac chien huu cuu quan nhan, canh sat QG, can bo ban quan su duoc moi ve hop tuu tai DC lam le gio 40 nam nan nhan CSVN truoc tuong dai Victims of Communism da duoc Tong Thong HK khanh thanh nam 2007 vua qua.

Kinh xin quy anh chi nha tho, nha van, nha bao dong gop.

Thanh that cam on quy vi rat nhieu.

Doan Huu Dinh
ubphhd@ureach.com

Monday, February 18, 2008

Võ sĩ Nam Phan thắng lớn


Võ Sĩ Nam Phan Thắng Lớn
Thứ Hai, 2/18/2008, 12:02:00 AM
Hình do TS Nguyễn Kinh Doanh gửi.

Võ sĩ Nam Phan đã phất cao cờ vàng sau khi lên võ đài thi đấu và hạ đo ván võ sĩ gốc Ấn Độ Siaad Awad tại đấu trường The Los Angeles Convention Center đêm Thứ Bảy 16-2-2008. Đó là trận đấu thứ 18 của Võ Sĩ Nam Phan. Trận đấu do Hội Võ Thuật chuyên nghiệp Gladiator Challenge đứng ra tổ chức. Võ Sĩ Nam Phan lên đài với sự cổ vũ của Tổng Hội Phát triển Võ Thuật Thế Giới.

Như vậy trong 18 trận đấu vừa qua Võ Sĩ Nam Phan đã thắng 15 trận, và trong 15 trận thắng đó, Quốc Kỳ Việt Nam Cộng Hòa được võ sĩ Nam Phan đưa cao tung bay trước ống kính truyền hình để hàng vạn khán giả khắp Thế Giới được xem.

http://www.vietbao.com/?ppid=45&pid=14&nid=123734

DAU NAM MAU TY NGUOI VIET TU DO TAI PARIS BIEU TINH LEN AN BE LU VC TRUOC SU QUAN VIET CONG, 15.02.2008




ĐẦU NĂM MẬU TÝ
· NGƯỜI VIỆT TỰ DO TẠI PARIS "CHÚC TẾT" VIỆT CỘNG


Hình:

http://news.webshots.com/slideshow/562520021uIIpHh;jsessionid=abca8bXrXH20meUt5fUGr

http://news.webshots.com/album/562520021uIIpHh

· Bài viết : Đinh Lâm Thanh

Hình ảnh : Nguyễn Bắc Ninh

Trong bản tin hằng ngày, các đài truyền hình cho biết tình trạng thời tiết vùng Paris sẽ trở nên bất thường vào chiều thứ Sáu 15.02.2008 (nhằm Mồng 9 tháng Giêng Mậu Tý), đồng thời báo trước khí hậu sẽ xuống thật thấp, có thể zéro độ vào buổi tối. Nhưng từ 5 giờ 30 chiều, đoàn người Việt Tự Do đã tập trung tại góc đại lộ Exelmans và đường Boileau - Paris quận 15 - trước mặt sứ quán Việt Cộng để đợi "chúc Tết". Đúng theo dự đoán, trời trở nên quá lạnh, tay chân, tai, mũi đều tê cóng, người nào cũng run vì cơn buốt giá của luồng gió thổi dọc theo đại lộ Exelmans nhưng tất cả vẫn can đảm chờ giờ lành !

Đến 6 giờ tối… âm thanh bật lên và một rừng cờ Vàng Ba Sọc Đỏ bung ra để "chúc tết" năm mới Cộng sản. Mở đầu bằng bài quốc ca và phút mặc niệm tưởng nhớ những nạn nhân đã bị thảm sát trong biến cố Mậu Thân 1968.

Chương trình tổ chức ấn định vào chiều thứ Sáu 15.02.2008 trong tuần, từ 17 giờ đến 19 giờ tối, có thể xem như một chuyện lạ, nhưng chính là mục đích của người Việt Tự Do tại Paris vì muốn tập họp tại đây để hỏi tội Viêt Cộng trong dịp Việt Cộng cha, Việt Cộng con, hai nhóm "Đầu Gấu" (tổ chức của sứ quán Việt Cộng và của du sinh tại Pháp) cùng khách mời gồm nhiều thành phần đón gió cò mồi, trí thức mất gốc và các hội Việt kiều yêu nước đang vui xuân, ăn mừng kỷ niệm chiến thắng 40 năm cuộc tổng nổi dậy Tết Mậu Thân 1968 được tổ chức ngay trong đại sứ quán !

Mỗi lần xuống đường của người Việt Tự Do tại Paris lúc nào cũng có sự góp mặt của ba thế hệ, nhưng lần nầy vì thời gian và khí hậu, khoảng chừng 30 người đại diện cho các tổ chức, đoàn thể, đảng phái cũng như những người yêu chuộng tự do tại Paris cùng các vùng phụ cận, đến đây vào một buổi tối giá lạnh thì thật quá đầy đủ ý nghĩa và giá trị của việc "chúc Tết" đầu năm !

Hai bạn trẻ thuộc thế hệ một rưỡi, Cô Nghi Trần và anh Nguyễn mạnh Hà điều khiển buổi biểu tình và mở đầu chương trình sau bài quốc ca và mặc niệm. Cô Nghi đọc bài viết về quan điểm của thế hệ trẻ của cô bằng hai thứ tiếng, giải thích cho người Pháp và nhóm Việt cộng trong sứ quán lý do tại sao có cuộc biểu tình vào lúc tối trời và giá rét, đồng thời cô cũng lướt qua những sự kịện và dẫn chứng các văn bản, viết bởi người ngoại quốc, tố cáo tội ác vô nhân đạo của Cộng sản Việt Nam.

Tiếp đến cựu đại tá Nguyễn Phúc Tửng, Tổng Thư Ký Văn Phòng Liên Lạc các Hội Đoàn tại Paris và các vùng phụ cận, dù đang bệnh nhưng cũng đứng ra tổ chức cuộc biếu tình ngày hôm nay. Ông đọc bài tố cáo tội ác Cộng sản bằng hai thứ tiếng :

Kính thưa

Đại diện tôn giáo

Đại diện qúy hội đoàn

Đại diện các cơ quan truyền thông

Kính thưa quý vị

Hôm nay chúng ta tập họp nơi đây, trước sứ quán CSVN, trong những ngày đầu Xuân để tưởng nhớ đến cuộc thảm sát hàng ngàn người vô tội cũng vào những ngày Xuân năm Mậu Thân 1968. Thật vậy Việt cộng đã lợi dụng vào những ngày Tết, là những ngày rất thiêng liêng đối với dân tộc VN thờ cúng ông bà tổ tiên, để mở cuộc tấn công vào những thành phố Miền Nam.

Theo những tài liệu lịch sử sau nầy, gồm của CS, VNCH và ngoại quốc trong vòng 12 ngày chiếm đóng thành phố Huế, VC đã giết 5.800 người trong đó có 2.800 nguời bị VC giết và chôn tập thể. Người ta tìm thấy một linh mụcVN, hai linh muc người Pháp, một bác sĩ người Đức và vợ và một số người Phi Luật Tân.

Trong Encyclopedia of the VNWar, David T. Zabecki có ghi nhận thi hài mồ chôn tập thể ở Huế là 2.810 người và hàng ngàn người mất tích.

Trong cuốn "The Vietcong Massacre at Hue" do nhà xuất bản Vintage Press, New York, bác sĩ Vannema có mặt tại Huế trong biến cố Mậu Thân cho biết theo tài liệu, kiểm kê được 22 mồ chôn tập thể và số nạn nhân là 2.326 người chia ra nhiếu thành phần.

Trong cuốn "Việtcong Strategyofterro", giáo sư Douglas Pike cho biết qua vụ Tết Mậu Thân ở Huế có khoảng 7.600 nạn nhân trong đó có 1.946 người mất tích.

Còn nhiếu tài liệu khác nữa và đến nay, sau 40 năm chúng ta vẫn còn tìm thấy mồ chôn tập thể và chưa biết chính xác là bao nhiêu nạn nhân nhưng có một điều chúng ta chắc chắn là trong vòng 12 ngày chiếm đóng thành phố Huế, VC đã tàn sát trên dưới 7.000 người phần lớn là chúng đã giết và chôn trong những nấm mồ tập thể và có tài liệu cho biết chúng bắt nạn nhân đào hố và chôn sống nạn nhân gồm cả phụ nữ và trẻ con.

Chúng ta thử tìm hiểu tại sao VC lại tàn sát thường dân một cách dã man như thế, theo tạp chí Time ngày 31.10.1969 trong bài "The Massacre of Hue", nghĩa là sau hơn một năm, nhiều người Huế tin rằng lệnh hành quyết được đưa thẳng từ Hồ Chí Minh xuống, tuy nhiên, có lẽ chắc chắn và đơn giản là VC đã mất tinh thần. Họ đã bị nhồi sọ để tin tưởng rằng nhiều người dân sẽ xuống đường cùng với họ, nhưng điều đó không xảy ra và khi bị QLVNCH phản công mãnh liệt, VC bắt buộc phải rút lui và hoảng sợ nên giết hết tù nhân vô tội gồm cả phụ nữ và trẻ con.

Hôm nay chúng ta tập họp tại đây để tố cáo trước dư luận thế giới về sự tàn ác của Việt Cộng trong cuộc tận công vào Huế - Tết Mậu Thân năm 1968 và nhắc nhở cho thế hệ trẻ đừng quên tội ác của VC trong Tết Mậu Thân và mãi mãi phải được ghi vào sử sách.

Hơn nữa trong tiến trình văn minh và đạo đức của nhân loại trong thế kỷ thứ 21 những kẻ đã gây tội ác chiến tranh và chống nhân loại sẽ bị tòa án xét xử như trường hợp Nam Tư cũ với các tội nhân Milochewich và Karalevich, trường hợp Á Căn Đình với Pinochey và hiện tại với tòa án quốc tế ở Nam Vang với các đồ tể Duc, Nonkia của Khmers Đỏ. Tại sao chúng ta không nghĩ là phải đưa những tên đồ tể sát nhân Tết Mậu Thân, hiện còn đang sống ung dung trên lãnh thổ Cộng hòa Pháp Quốc hay những nơi khác ra trước tòa án quốc tế vế tội giết người, chống nhân loại. Mong những nạn nhân và nhân chứng của cuộc thảm sát Tết Mậu Thân nên đứng lên làm nhiệm vụ lịch sử.

Sau khi hô những khẩu hiệu chống VC khát máu đã xua quân vào Nam giết hại dân lành cũng như bán đất dâng biển cho Trung Cộng, một người trong đoàn biểu tình phát biểu như sau :

Tôi muốn gởi một vài lời cho tất cả nhân viên trong tòa đại sứ Việt cộng tại Pháp cũng như tất cả quý vị khách được mời dự tiệc ngày hôm nay. Trước tiên xin tự giới thiệu, tôi là một cựu sĩ quan trong QLVNCH đã cầm súng chiến đấu trực diện với các ông trong dịp Tết Mậu Thân và là thân nhân của gia đình nạn nhân với 12 người bà con xa gần bên ngoại đã bị các ông chôn sống tại Huế. Hôm nay tôi đến đây không phải để phá rối buổi tiệc tân niên mà đến đây để gởi cho các ông một thông điệp. Thông điệp mà tôi muốn gởi đến các ông là sự phẩn uất tột cùng của dân Miền Nam cũng như của dân tộc Việt Nam mà các ông là thủ phạm, đã giết hại những người dân vô tội qua cuộc tổng khởi nghĩa của các ông trong dịp Tết Mậu Thân năm 1968.

Điểm thứ nhất : Tôi nhắc cho các ông là các ông đã vi phạm trắng trợn việc ngưng chiến, hay nói đúng hơn là hưu chiến mà chính Hồ Chí Minh và tập đoàn VC trong bộ chính trị đã đề nghị với VNCH và Đồng Minh là ngưng chiến mấy ngày để cho toàn dân hai miền Nam- Bắc ăn Tết. Phía Việt Nam Cộng Hòa, qua bộ Tổng Tham Mưu, đã cho phép các đơn vị đồn trú trên lãnh thổ Việt Nam Cộng Hòa nghỉ phép 50% để về ăn Tết với thân nhân và gia đình đồng thời ra lệnh ngưng các cuộc hành quân lục soát, truy kích các ông. Phía Đồng Minh thì ngưng tất cả các cuộc oanh tạc Miền Bắc và đình chỉ việc dội bom vào các khu vực ẩn nấp cũng như di chuyển quân của các ông tại Miền Nam, thì chính Hồ Chí Minh và đảng Cộng sản đã bịp bợm, xảo trá, lợi dụng tình trạng hưu chiến để đưa hàng sư đoàn chính quy vào đánh Miền Nam mà các ông gọi là tổng nổi dậy. Hành động nầy chứng tỏ chính các ông đã lừa bịp VNCH và thế giới để kéo nhau vào Nam cướp nước...

Điểm thứ hai : Các ông kéo vào cướp nước mà rêu rao là tổng nổi dậy. Tôi nói rõ cho các ông, quân dân Miền Nam không ai nổi dậy trong thời gian các ông đánh vào các thị trấn và tạm chiếm một vài vị trí tại Sàgòn cũng như một nửa thành phố Huế. Tại Sàigòn, bốn tiểu đoàn chính quy của các ông đã bất ngờ đánh vào một số đơn vị nhỏ mà quân nhân bảo vệ chỉ còn 50%, tạm giữ được một đêm đài phát thanh Sàigòn cũng như cổng phụ của Bộ Tổng Tham Mưu, và ngay ngày hôm sau, QLVNCH đã chiếm lại một cách rất dễ dàng. Tại Sàigòn, thử hỏi người dân nào đã đứng dậy để theo Cộng sản ? Nếu có, tôi nói thật với các ông đó là những tên đầu trộm đuôi cướp trong Miền Nam và chỉ có những tên đầu trộm đuôi cướp mới chạy theo bộ độ, hướng dẫn các ông, lợi dụng tình trạng bất ổn để cướp của và chuẩn bị trả thù bà con hàng xóm theo lệnh của mấy tên nằm vùng. Các thành phố khác trong Miền Nam, các ông pháo, bắn phá vào dân, nơi đông người hay các cơ sở hành chánh. Các ông xử dụng chiến thuật xâm nhập vào dân để dùng bàn đạp đánh vào QLVNCH, nhưng không có nơi nào các ông chiếm được lâu dài theo tuyên truyền mà các ông nói láo rằng đã chiếm được phi trường, cơ quan hành chánh hay quân sự. Riêng tại Huế thì các ông đã chiếm được khoảng ba tuần. Nhưng tại đây dân chúng cũng không nổi dậy theo tính toán của các ông, mặc dù Huế là thủ đô của Phật Giáo. Phật tử quá khích được điều động bởi các ông Sư Cộng sản nhưng vẫn không có bao nhiêu người mà chỉ có vài tên Việt Cộng nằm vùng như Hoàng Phủ Ngọc Tường, Hoàng Phủ Ngọc Phan, Nguyễn Đắc Xuân, Nguyễn Khoa Điềm… cầm đầu. Chính các ông đã mở cửa thả tất cả tù tội tại quân lao và thường phạm lao tại đây để xử dụng họ làm những tên chỉ điểm, lùng bắt những người có tên trong sổ đen của các ông. Trong thời gian nầy, các quân cán chính về quê nghỉ phép với gia đình thì các ông đã bắn liền tại chỗ và trên 5000 người bị các ông bắt đi. Các ông bắt dân đi để làm gì ? Không ngoài mục đích lấy dân để che thân đở đạn cho các ông. Trong thời gian chiếm thành phố Huế, các ông đã bám vào dân, trốn trong nhà dân chúng để cản họng súng, tránh đạn pháo và máy bay dội bom. Đến chừng các ông thua trận, các ông dẫn theo số người trên chạy theo ra ngoài các quận huyện chung quanh thành phố để tránh truy kích của QLVNCH và Đồng Minh. Sau đó người ta đã khám phá ra là các ông đã thảm sát dân chúng một cách tàn bạo, vô nhân đạo bằng hình thức bắn vào đầu, đóng cọc nạn nhân từ dưới lên trên, trói tay chân, bị mặt và chôn sống tập thể toàn thể số thường dân do các ông dẫn theo. Thế giới lên án hành động dã man của các ông như loài thú dữ, giữa những con người cùng chung giòng máu mà lại đối xử với nhau như vậy.

Điểm thứ ba : Cộng sản Việt Nam đã hoàn toàn thất bại của cái gọi là tồng khởi nghĩa năm Mậu Thân. Về nhân sự, các ông đã dụ dỗ thanh thiếu niên đưa vào Nam và thí gần 100.000 cán binh Bắc Việt vừa chết và bị thương rải rác ở những nơi các ông xua quân đến, nhất là tại hai thành phố Sàigòn và Huế. Sau trận thử lửa Tết Mậu Thân, đảng Cộng sản các ông phải vội vã ép những thiếu niên miệng còn hôi sữa thi hành nghĩa vụ quân sự để kịp thời đưa vào bổ sung cho chiến trường trong Nam.

Tại Miền Nam qua cuộc "tổng nổi dậy", các ông đã giết hại tổng cộng trên 14.000 người, trong đó là dân chúng vô tội, đàn bà trẻ con, giáo sư, sinh viên học sinh, các nhà tu hành và những quân cán chính trong tay không có một tấc sắt tự vệ. Ngoài ra còn hàng trăm ngàn người dân vô tội không còn nơi nương tựa, thì thử hỏi, "toàn dân tổng nổi dậy" là gì khi người ta bồng bế đạp lên nhau mà chạy trốn lúc vừa hay tin Cộng sản kéo đến ! Vậy hãy bỏ bớt cái nói láo trắng trợn, trò nầy không còn lừa bịp được ai nữa.

Tạm ngưng tại đây, còn vài ba điểm của thông điệp nữa, tôi sẽ trở lại vấn đề nầy trong vài phút.

Quá lạnh, cần vận động để tay chân bớt cóng, đoàn biểu tình lại hô các khẩu hiệu chống VC khát máu, giết hại dân lành, bán đất nhượng biển cho kẻ thù ngoại bang, đòi nhân quyền, tự do cho dân tộc Việt Nam… và một phụ nữ trong đoàn biểu tình phát biểu bằng cách tường trình những diễn tiến các vụ dã man đàp áp cũng như tội ác bán nước hại dân của Cộng sản Việt Nam…

Tiếp đến, thân nhân của gia đình nạn nhân Tết Mậu Thân tiếp tục thông điệp của ông ta :

Điểm thứ tư : Các ông xua quân vào Nam cướp nước núp dưới danh từ tổng khởi dậy là một thất bại lớn về mặt chính trị đối với dân Miền Nam. Nhờ cuộc "tổng khởi nghĩa" của các ông với hàng chục ngàn người bị chết, bị thương, hàng ngàn người bị côn sống, hàng chục ngàn ngôi nhà bị phá sập và hàng trăm ngàn người không còn nơi nương tựa đã mở mắt cho dân chúng miền Nam thấy và biết được thế nào là Cộng sản. Đã không thu phục được lòng người, bây giờ các ông lại trở thành những tên đồ tể giết hại dân lành dưới mắt của tất cả nhân dân Miền Nam. Đối với quốc tế, đây là một sự thảm bại trầm trọng về quân sự cũng như chính trị, thế giới tự do đã phỉ nhổ vào mặt các ông như một loài thú đội xác người… Một điều tôi nhấn mạnh, với thời đại truyền thông tiến bộ bây giờ các ông không thể bưng bít, nói láo, đổi trắng thay đen để bịp dư luận quốc tế. Càng cố vùng vẫy đổi trắng thay đen để chuộc tội thì càng lún sâu xuống vực thẳm, càng lộ bộ mặt thật của các ông ra.

Điểm thứ năm : Các ông kêu gọi bỏ qua quá khứ hòa giải hòa hợp dân tộc nhưng đã cầu cạnh Mã Lai, Nam Dương đục bỏ các bia kỷ niệm thuyền nhân, đào xới, đập nát những nơi yên nghỉ của anh hùng chiến sĩ QLVNCH và hơn nữa, ngày hôm nay, lại tổ chức những bữa tiệc máu mừng chiến thắng năm Mậu Thân. Điều nầy không khác gì các ông, tay trái trải thảm kêu gọi kêu gọi bỏ qua quá khứ cùng nhau xây dựng quê hương nhưng tay phải đang cầm thau nước tát vào mặt người Việt Tự Do thì không ai ngu muội nghe lời đường mật của các ông. Người Việt tự do hải ngoại yêu quê hương tổ quốc, xót xa cho thân phận của những người trong nước, ai cũng mong một ngày về tiếp tay hàn gắn những đau thương đổ vỡ. Nhưng người Việt sẽ về khi trên đât nước Việt Nam không còn bóng dáng bóng quân Cộng sản ! Đó là một điều khẳng định.

Để chấm dứt thông điệp nầy, tôi xin gởi đến những "khách mời " – không phải là đảng viên Cộng sản – đang có mặt trong buổi tiệc hôm nay lời xin lỗi đã làm các ông bà mất ngon miệng, tuy nhiên tôi hy vọng những lời trình bày của tôi đã để lại cho ông bà một chút gì trắc ẩn trong lòng… và cuối cùng xin gởi đến lời nhắn nhủ thiết thực : Đừng nghe những gì Cộng sản nói mà hãy nhìn kỹ những gì Cộng sản làm, đó là lời của Tổng Thống Nguyễn Văn Thiệu.

Hãy ghi nhận hởi các vị trí thức, hởi những Việt kiều yêu nước đang có mặt trong tòa Đại sứ.

Đúng 7 giờ tối, người điều khiển buổi biểu tình mời ông Nguyễn Phúc Tửng cám ơn những người đại diện các đoàn thể, hiệp hội, đảng phái đã bất chấp giờ giấc, thời tiết, đến đây tố cáo tập đoàn Việt cộng đã sát hại dân lành trong biến cố Mậu thân mà hôm nay, sau 40 năm gây ra tội ác diệt chủng, chúng vẫn còn tổ chức tiệc mừng chiến thắng trên xương máu của nhân dân Miền Nam.

Đinh Lâm Thanh

15.02.2008
(Mồng 9 Tết Mậu Tý)

Sinh Hoạt Ra Mắt Phong Trào TRẦN QUỐC TOẢN





Sinh Hoạt Ra Mắt Phong Trào TRẦN QUỐC TOẢN

Mặc dù với nhiều sinh hoạt mừng Xuân xảy ra khắp nơi trong cộng đồng Việt Nam tại Thung Lũng Hoa Vàng trong những ngày đầu của năm Mậu Tí, trên hơn 200 đồng hương gồm cả nhiều đại diện các đoàn thể trong vùng đã có mặt tại nhà hàng Grand Fortune vào trưa Chủ Nhật, ngày 17 tháng 2, năm 2008, để tham dự buổi sinh hoạt ra mắt Phong Trào Trần Quốc Toản. Trước giờ khai mạc, Ban Tổ Chức đã phải thu xếp thêm ghế để mọi người có đủ chỗ ngồi.

Sau phần nghi thức chào cờ và phút mặc niệm, anh Nguyễn Minh Huy, đại diện cho Phong Trào, đã bày tỏ những thao thức và khắc khoải của những người trẻ Việt Nam, cả trong nước cũng như khắp nơi trên thế giới, về hiện trạng của đất nuớc Việt Nam trước ngưỡng cửa của Thế Kỷ 21. Đặc biệt, những biến cố sôi nổi gần đây như việc Trung Cộng chính thức hóa một phần chủ quyền trên hai quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa. Anh nói: “Điều căm phẫn và đau đớn hơn là nhà cầm quyền Cộng Sản Việt Nam chính là kẻ bán nước, cắt đất dâng biển qua các văn thư và hiệp ước mà họ đã lén lút ký kết với ngoại bang. Chúng ta đã chứng kiến những hình ảnh của hàng ngàn thanh niên sinh viên khắp nơi xuống đường biểu tình để bày tỏ lòng yêu nước của mình, bất chấp sự ngăn cấm, đe dọa và đàn áp thô bạo của nhà cầm quyền Cộng Sản Việt Nam.”

Phong Trào Trần Quốc Toản ra đời nhằm mục tiêu quy tụ những người trẻ khắp nơi để nối gót các bậc cha anh tiếp tục con đường đấu tranh cho quyền lợi của tổ quốc và dân tộc Việt Nam, đồng thời tiếp tục xây dựng một cộng đồng Việt Nam hải ngoại vững mạnh nhằm đáp ứng được những nhu cầu của cộng đồng và đất nước trong tương lai. Với quan niệm “Quốc Gia Hưng Vong, Thất Phu Hữu Trách,” là một thành phần của dân tộc, những người thanh niên Việt Nam phải nhập cuộc, nhận lấy trách nhiệm của mình, và đoàn kết với toàn khối dân tộc trong tiến trình đấu tranh cho tự do và dân chủ tại Việt Nam. Lịch sử oai hùng của dân tộc Việt Nam đã chứng minh rằng sự hợp lực của toàn dân lại thành một đại khối đoàn kết sẽ đánh tan tất cả các thế lực ngoại bang xâm lược và nội gian bán nước. Muốn biết thêm chi tiết về mục tiêu, đường lối, và những sinh hoạt của Phong Trào, xin vào mạng:

www.phongtraotranquoctoan.net

Lồng vào buổi sinh hoạt, có phần trình chiếu những hình ảnh tươi đẹp của quê hương Việt Nam, bên cạnh những lầm than khắc khoải mà người dân Việt Nam phải chịu đựng dưới sự cai trị độc tài của Việt Cộng. Một số đại diện cộng đồng đã phát biểu sẵn sàng đóng góp và hợp tác với Phong Trào cho những sinh hoạt cụ thể trong tương lai. Ngoài ra, buổi sinh hoạt còn có sự tham dự của Thị Trưởng thành phố Milpitas Jose Esteves, nghị viên Kasen Chu, cùng các thân hào nhân sĩ, và một số anh chị nghệ sĩ địa phương trong phần văn nghệ phụ diễn. Kết quả, buổi sinh hoạt đã giúp cho Phong Trào một số ngân khoảng để các anh chị em trẻ chuẩn bị cho buổi sinh hoạt ghi nhớ Biến Cố 30 Tháng Tư, dự trù sẽ tổ chức vào ngày mồng 3 tháng 5 năm 2008 tại G.I. Forum.

Saturday, February 16, 2008

Tết qua đi, báo Người Việt lại đối đầu với đoàn biểu tình chống đối

















Hình biểu tình chống báo Người Việt, 15-2-2008 (Hình: Ngô Kỷ)

Tết qua đi, báo Người Việt lại đối đầu với đoàn biểu tình chống đối

Kể từ thứ Bảy, ngày 26 tháng 1 năm 2008 đến hôm nay thứ Sáu ngày 15 tháng 2 năm 2008, tức 21 ngày đồng hương biểu tình phản đối báo Người Việt nhục mạ lá cờ Vàng Ba Sọc Đỏ. Trong suốt thời gian 21 ngày này, những người biểu tình “đóng quân” ngay trước tòa soạn báo Người Việt 24/24 với lá đại kỳ Vàng Ba Sọc Đỏ, bàn thờ Tổ Quốc khói hương nghi ngút và các di ảnh của các chiến sĩ Việt Nam Cộng Hòa và các Tướng Lãnh vị quốc vong thân.

Vì những ngày qua còn không khí Tết nên biểu tình có tính cách “nhẹ nhàng”, tuy nhiên kể từ hôm nay, những người biểu tình bắt đầu thay đổi chiến thuật, chính vì vậy mà vào lúc 4 giờ chiều này, hơn 80 đồng hương đã biểu tình đả đảo báo Người Việt vô cùng sôi nổi và mạnh mẽ. Tiếp theo đó, đoàn biểu tình đã kéo ra ngay đại lộ Bolsa của thủ đô tỵ nạn Little Saigon cách tòa soạn báo Người Việt khoảng 500 mét với các biểu ngữ lên án báo Người Việt xúc phạm Cờ Vàng và đâm sau lưng cộng đồng.

Kể từ hôm nay, cứ mỗi ngày sẽ có mục “dàn trận” đả đảo báo Người Việt ngay trước tòa soạn, và tin tưởng là sẽ càng ngày càng đông người tham dự. Những người biểu tình không chấp nhận những lời xin lỗi suông và “qua loa” của báo Người Việt, vì “Đừng nghe những gì báo Người Việt nói. Mà hãy nhìn những gì Cộng Sản làm”.

Ngô Kỷ
ngokyusa@yahoo.com

Vụ thảm sát mậu thân qua lời một nhân chứng sống



Vụ thảm sát mậu thân qua lời một nhân chứng sống
Nam Dao thực hiện
Tâm Thức Việt Nam
February 15, 2008

LGT: 40 năm sau cuộc thảm sát Tết Mậu Thân 68 ở Huế, có nhiều bài viết khác nhau về vụ này. Người Việt sống ở miền Nam nhớ lại với những căm phẫn. Lãnh đạo Hà nội ăn mừng và triển lãm chiến thắng vĩ đại Mậu Thân. Người ngoại quốc viết về những nói dối (của truyền thông) về Mậu Thân. Còn cựu đại tá bộ đội CSVN Bùi Tín, nguyên phó tổng biên t ập hiện đang sống tại Pháp, biện hộ cho cuộc thảm sát tại Huế trong một cuộc phỏng vấn trên đài BBC ngày 24/1/08 với những lời lẽ như sau: ''Lúc bấy giờ tôi không biết quy mô nó lớn đến vậy, chỉ biết là có những cuộc thảm sát nhưng tôi nghĩ nó chỉ xảy ra ít thôi... chứ tôi không nghĩ về sau này người ta nói tới hàng nghìn... Khi quân Mỹ đổ bộ lại từ Phủ Bài trở ra để lấy lại Huế thì anh em họ trói, di chuyển đi hàng mấy trăm tới hàng nghìn người... Do vướng chân, mệt, rồi bị pháo bắn ở ngoài biển vào dữ dội cho nên do phần lớn do tự động các chỉ huy trung đội tới trung đoàn đồng lõa với nhau để thủ tiêu không cho cấp trên biết.'' Ông Bùi Tín giải thích sở dĩ họ phải làm như vậy là để tuân theo lệnh ''không được để tù binh trốn thoát'' nhằm giữ bí mật. ''Theo tôi biết thì không có mệnh lệnh cấp trên là tiêu diệt và giết tù binh.''

Ông Tuấn sinh tại thành nội Huế. Khi CS chiếm đóng Huế ông vừa hơn 16 tuổi và đang theo học trường tư thục Nguyễn Du. Ông chứng kiến tận mắt vụ ám sát tập thể 5 người ngay ngày đầu cộng quân vào Huế. Sau đó, ông và hơn chục thiếu niên khác bị cộng quân bắt đem đi đào hố, chôn sống đồng bào ở Gia Hội. Nhờ một phép nhiệm màu, ông và 2 em khác thoát thân, còn những em còn lại thì bị cộng quân giết chết.

Sau đây là lời ghi lại phần đầu của cuộc phỏng vấn. Đối với những quý vị muốn nghe trực tiếp câu chuyện của ông Tuấn trong tất cả sự kinh hoàng của tội ác và sự nức nở của con tim, xin mời quý vị nghe trực tiếp từ mạng www.tamthucviet.com, mục Tạp chí Truyền thanh ngày 7/2/08.

Việt Cộng đầy đường

Nam Dao (ND): Nam Dao xin kính chào anh Tuấn

Ông Tuấn (T): Kính chào chị ND

ND: Thưa anh, quân CSVN tới chiếm Huế vào ngày nào và giờ nào, và lúc đó khi CS đã bắt đầu chiếm Huế rồi thì quang cảnh thành phố Huế và dân tình ở đó ra sao trong suốt thời gian 28 ngày mà CS chiếm đóng? Và nhất là tâm trạng của anh lúc đó như thế nào khi lần đầu tiên CS bước vào cố đô Huế?

T: Vào ngày Tết Mậu Thân 1968, chúng tôi ăn được ngày mồng một, thì đến đêm mồng một rạng mồng 2 Tết thì súng bắt đầu nổ. Súng bắt đầu nổ từ phía bên kia chỗ gọi là chợ Đông Ba vọng qua chợ Sép, tức là cái cửa phía bên chúng tôi đang ở tại đường Nguyễn Thành và đường Mai Thúc Loan. Súng nổ rất nhiều, lúc đầu tưởng là pháo nổ mừng xuân, tại vì chúng tôi cũng biết có 48 tiếng đồng hồ hưu chiến mà chính phủ VNCH và chính phủ miền Bắc VN thoả thuận với nhau để cho đồng bào hai miền Nam Bắc ăn Tết. Chúng tôi cứ nghĩ đó là tiếng pháo hòa lẫn với tiếng súng của các anh lính VNCH mừng xuân. Nhưng mà thưa không phải. Người ta bắt đầu bỏ chạy. Họ chạy dồn từ phía bên chỗ cửa Đông Ba họ chạy vô. Đến khuya chúng tôi mới lục đục được báo là những người đó rất sợ hãi, và Việt Cộng về tới bên ngoài kia rồi, tức là phía ngoài cửa Đông Ba chỗ tôi đang ở.

Người ta bắt đầu chạy thì gia đình chúng tôi rất sợ. Tất cả mọi người đều chui xuống những cái sập, divan để núp. Súng nổ. Nhưng khi sáng sớm ngủ dậy hôm mồng 2 Tết, thì... Việt Cộng đầy đường. Việt Cộng là những thằng mặc bộ đồ đen, quần đen, áo đen, tay ngắn, quần ngắn, vác những khẩu súng AK, và chúng mang những đôi dép râu và nón tai bèo.

Trong những đám lộn xộn đó có những thằng VC mặc bộ đồ bộ đội VC, như hôm nay chúng mặc ở VN, mà chúng tôi được thấy ở trong tù những thằng quản giáo mặc, đó là những thằng cán bộ. Rồi trong những đám đó, tôi thấy có những người quen. Một đám những người quen chúng tôi, bạn của tôi, thầy của tôi, những người mà tôi quen biết trong thành phố Huế đang có mặt trong những đoàn người đội nón tai bèo, mặc áo bộ đội của VC đang tràn ngập các đường phố. Đường phố tôi nói ở đây là đường Nguyễn Thành - tôi chứng kiến - và góc đường Mai Thúc Loan lúc sáng mồng 2 Tết Mậu Thân năm 1968.

Thủ tiêu dân chúng ngay ngày đầu

ND: Thế thì quang cảnh đường phố trong những ngày kế tiếp như thế nào, nhất là trong suốt 28 ngày đó?

T: Nói về 28 ngày mà VC chiếm Huế thì tôi không có mặt tại Huế 28 ngày. Tôi xin kể với chị Nam Dao nghe là đến ngày mồng 2 Tết, mở mắt ra thì thấy VC đi vòng vòng. Người đầu tiên tôi thấy là ông thầy tôi, ông Tôn Thất Dương Tiềm. Ông dạy môn Việt văn cho lớp đệ tam chúng tôi, mà bây giờ gọi là lớp 10. Tôi đang học lớp đệ tam thì khi đó ông dạy tôi Việt văn. Thầy dạy tôi thế nào là thương đồng bào, yêu tổ quốc, yêu quê hương. Ông Tiềm là người mở cho tôi con đường thấy rõ được bổn phận của thanh niên là phải làm gì cho quê hương. Nhưng quý vị biết không, trời đất ơi, chính ông Tiềm lại là người dạy cho tôi thế nào là tàn ác của VC! Ông Tiềm là người vác súng K54, dưới thì ông mặc quần xanh xanh của cán bộ chính quy, trên thì ông mặc áo màu trắng, áo sơ mi.

Tôi thấy ông Tiềm lúc đó đang chỉ huy những người cũng mặc áo trắng, mặc quần bộ đội, tức là cán bộ, đeo súng K54 làm làm gì đó, nói sầm nói sì gì đó, sau đó mấy người đó mới chỉ trỏ cho mấy người mặc bộ đồ đen, tức là mấy thằng du kích VC. Trong đám đó tôi còn thấy anh Hoàng Văn Giàu nữa. Anh Hoàng Văn Giàu là một sinh viên học ở Huế.

Tôi phải sống mà chứng kiến những sự tàn sát theo lệnh của thầy Tôn Thất Dương Tiềm tại thành phố Huế, tại ngã tư Nguyễn Thành và Mai Thúc Loan tại khu thượng thành đó.

Sáng ngày mồng 2 Tết khi VC xuất hiện, nó bắt đầu xách ra... nó bắt ở đâu không biết, nó bắt ra được 5 người, nó trói tay sau lưng, một số còn mặc áo quần ngủ, một số mặc áo quần bình thường, mặc áo pijama, bộ đồ ngủ - đang ngủ ở nhà nó xách ra. Đến trưa trưa 11, 12 giờ ngày mồng 2 Tết, tôi thấy mấy thằng du kích nó dắt ra, dắt ra. Có mấy thằng loong toong VC nằm vùng cỡ như Hoàng Văn Giàu chạy theo đít, chạy theo, chạy theo, ra tới ngay chỗ cửa Đông Ba. Người ta trói cả rồi, bắt đầu đứng sắp hàng, xoay lưng vô thượng thành - thành cao lắm. Tôi thấy ông Tiềm sắp đủ 5 người, sắp lần lần 1, 2 ,3 ,4, bắt đầu 5 người. Tôi thấy đông, chạy tới tôi coi. Tôi cũng núp núp mà tôi coi. Tôi thấy ông Tiềm ra lệnh cho thằng cán bộ VC nói tiếng Bắc. Thằng đó mới ra lệnh cho thằng VC mặc bộ đồ quần đùi đen, bắt đầu giương súng bắn.

Trong đó tôi thấy có ông Quế ở tại đường Nguyễn Thành. Ông này hồi trước làm cảnh sát gì đó, ổng cũng về già rồi, ông đâu làm gì nữa đâu. Rồi trong đó tôi cũng thấy một số người cũng lạ, rồi người dân, một số người mà tôi biết mặt ở trong thành phố mà đâu có làm nghề gì đâu. Còn nói lính thì chưa thấy một người lính nào bị bắt và bị bắn tại đó cả. Những người lính VNCH và các công chức mà tôi biết, chưa bị bắt và chưa bị bắn trong trận đó.

Bắt đầu ông Tiềm ổng gật đầu, ổng gật đầu. Thằng cán bộ VC mới ra lệnh cho thằng kia bắn, nó dùng chữ 'bắn!'. Tụi kia mới bắn, bắn không biết bao nhiêu viên AK, tôi thấy người cuối cùng gục xuống, sụm xuống. Cuối cùng chết rồi, thân nhân của một số người bị bắn, họ bu quanh, họ chồm tới họ khóc, họ chồm tới họ khóc, thì mấy thằng mặc bộ đồ đen, nó đá, nó dọng, nó kêu 'đi, cút, cút'. Một số mấy thằng đó cứ la, không cho thân nhân người ta tới. Để đó, phơi đó.

Quý vi có biết không, nắng, máu, ruồi, máu, ruồi, cứ nằm đó, cứ nằm đó. Mấy hôm sau, người ta mới lén lén, riết rồi làm lơ cho thân nhân người ta đem xác về chôn. Đó là cuộc bắn đầu tiên, và người đầu tiên tôi thấy ra lệnh bắn đồng bào vô tội của tôi là một người giáo sư khả kính của trường tư thục trung học Nguyễn Du tại Huế, ông thầy kính mến của tôi, Tôn Thất Dương Tiềm.

15, 16 tuổi bị VC bắt trong khi chạy đạn

ND: Ở trong hoàn cảnh nào mà những người CS bắt được anh?

T: Chúng tôi phải ở lại tại góc đường khu chợ Sép cho đến không biết mấy ngày, tôi cũng chẳng nhớ mấy ngày. Quanh quẩn ở đó từ ngày mồng 2 Tết cho đến khi chúng tôi bắt đầu thấy sự xuất hiện của những chiếc máy bay của quân lực VNCH bắn xuống cửa Đông Ba. Phi cơ trực thăng của VNCH với đồng minh khi đó xuất hiện trên bầu trời bắn xuống. Ba tôi nói, thôi bây giờ ở đây cũng chết, phải chạy thôi. Chạy. Chúng tôi bắt đầu bỏ chạy, chạy về hướng Mang Cá, từ Nguyễn Thành, Mai Thúc Loan mà chạy ngược về phiá Mang Cá. Chạy qua một xóm được, hai xóm được, qua đến xóm thứ ba thì bị mấy thằng du kích chặn lại. Nó không cho chạy, nó bắt tôi đứng lại, nó kêu tôi đứng lại đi khiêng đồ.

Nó dắt tôi đi một hồi tôi thấy tập trung có 5 thằng cùng xóm. Đợi đến đêm, nó dắt tụi tôi đi qua phía bên chỗ cửa Đông Ba về phía bên chùa Diệu Đế. Ngó lui ngó tới, đến khi bị bắt đầy đủ thì tôi đếm cũng khoảng mười mấy người, bằng tuổi tôi khoảng 15, 16 tuổi. Sau khi tập trung ở chùa Diệu Đế, VC sai tụi tôi đi khiêng ba cái đồ gạo cơm hay là súng đạn gì đó. Nó bắt sai cái gì thì làm nấy thôi, nhưng con mắt thì khi nào cũng ngó đường để trốn.

Đào hố chôn đồng bào

Sau chùa Diệu Đế, chúng nó đưa về phiá Gia Hội, sống xung quanh mấy nhà dân. Chúng bắt chúng tôi đi khiêng vác trong vòng mấy ngày sau, thì bắt đầu tôi thấy phía bên chỗ Đông Ba, máy bay bắn xuống dữ lắm. Tụi tôi thấy chắc là phản công rồi, lính VNCH mình phản công chúng nó rồi. Tôi cũng cầu nguyện, cầu nguyện, nhưng không phải là đi dân công đâu quý vị ơi. Đến tối đó, nó phát cho mấy cái cuốc, nó nói bây giờ đi đào mấy cái hào, cái hầm. Tại vì máy bay bắn xuống quá, tôi nghĩ chắc nó sai tụi tôi đi đào mấy cái hầm để cho tụi nó núp, giống như công sự, núp để tránh đạn tránh bom. Tụi tôi mười mấy thằng còn xác vác cuốc đi đào, cũng đào, đào, nghĩa là tối xuống đi đào, đào. Cái hố bề sâu xuống là một thước, bề ngang bằng một sải tay, một sải tay ngang, cứ đi tới, đi tới, một thằng một khúc, cứ đào. Đào cứ nối liền nhau, nối liền nhau. Đào xong cái này rồi bắt đầu đi đào cái khác, như là đào tuyến công sự đó mà.

Nhưng quý vị biết không, sau khi đào xong lúc 3 giờ sáng, lần đầu tiên tôi thấy nó dẫn ra một đám người từ xa trong bóng tối. Những người này khi tiến tới gần, bấy giờ tôi mới thấy là tay trói về phía sau, cột trùm, cột dính vào với nhau bằng sợi dây điện thoại màu đen đen. Nó cột trùm, người ta dắt ra , dắt ra. Mỗi toán nó dắt ra như vậy là khoảng 14, 15 người. Những cái hố chúng tôi đào cũng vừa cái khoảng đó. Nó mới bắt những người đó đứng xoay lưng về cái hố. Còn nhiệm vụ chúng tôi thì chúng tôi đang đứng, đang đào đất, tay chúng tôi đang cầm cuốc. Nó mới sắp hàng những người kia, những người mà nó bắt, bị cột sợi dây điện thoại, dính trùm với nhau.

Số người này, một số mặc đồ ngủ hoặc mặc bộ đồ thường, có người mang dép, có người đi chưn, kể cả những người mặc quần xà loỏng. Nó sắp người ta xoay lưng về cái hố mà chúng tôi đào [ông T thở mạnh như bị ngộp thở, khóc thút thít], rồi cái thằng cán bộ VC mặc áo trắng và quần cán bộ chính quy, đội nón cối, nó đọc, nó đọc bản án tội ác của những người đó. Nó nói những người đó có tội với nhân dân, có tội với cách mạng. Nó vừa đọc xong bản án thì thằng du kích VC, thằng đứng đầu mặc quần xà loỏng, quần đen áo đen, nó lấy súng AK bắn người đầu tiên, nó bắn rào, nó bắn rafale. Ông này bị trúng, ông lật ngược ra, đằng sau đâu có cái gì đâu, là cái hố!

Ổng té xuống, quý vị biết không, mấy người sau đâu có trúng đạn gì đâu, cũng lăn xuống. Lăn và lộn, lộn vòng xuống, lật ngửa ra. [Ông T khóc rống lên] Nó bắt tôi lấp! Nó kêu lấp, lấp, lấp lẹ! [vẫn khóc] Tôi không lấp, nó đánh tôi. Tôi nhìn mấy người đó, tôi khóc, tôi khóc, khóc, khóc! Không! Người ta còn sống mà lấp đi! Không! Thôi nó dọng báng súng tôi, súng AK nó dọng, nó dọng đằng sau xương sống tôi [vừa thở như bị ngộp, vừa khóc].

Chưa được, nó quay mũi lưỡi lê nó đâm tôi, nó đâm ba sườn tôi. Trời ơi, máu me nó đâm! Mấy thằng, thằng nào cũng khóc, nó đánh, nó đánh. Tôi phải lấp, phải lấp. Tôi lấp đồng bào tôi [khóc nức nở]. Trời ơi, trời ơi, Thượng Đế coi này! Bây giờ tôi nhớ tôi có tội quá. Tôi nhớ mấy con mắt đồng bào, mấy người dưới hố ngó tôi. Trời, trời, trời, trời ơi VC ơi là VC! Không lấp thì nó đánh! Lấp thí bà con tôi chết! Thôi, thôi, lạy Phật, lạy trời, lạy Thượng Đế. Chưa có thằng nào nó tàn ác như vậy... [tiếp tục khóc]

Mười mấy cái hố, mười mấy lần chôn

ND: [cũng khóc theo] Anh không phải là người giết đâu. Tội đó là mấy thằng cộng sản [cả hai người đều khóc]

T: Có hiểu thấu lòng tôi? Mấy người chết tội nghiệp ơi là tội nghiệp. Trời ơi, con mắt người ta, miệng toàn đất! Con mắt người ta ngó, tại bị cột chân ở dưới hố rồi, có người nằm ngửa nằm ngang. Trời ơi, mẹ ơi, con nằm con cứ thấy mấy người ta hoài, tội quá! Sao con cứ bị ác mộng hoài, mẹ ơi mẹ!

ND: Thưa anh, họ bắt anh đào hố ban đêm, và sau đó nó lấy người từ dân ra đó, thì tất cả những người đào cái hố đó là toàn người dân chứ có nó dính ở trong đó không thưa anh?

T: Những người đào hố là thanh niên tụi tôi đó, thanh niên thành phố Huế đó, khoảng 14, 15 ,16 tuổi như tụi tôi, nó bắt đi dân công, bắt đi đào hố. Đào hố xong tưởng là để nó núp đạn, cuối cùng nó bắt chôn, không phải một lần đâu quý vị ơi, mười mấy lần lận! [khóc lớn] Mười mấy lần, bắt chôn mười mấy đám! Mỗi lần nó bắt mình đi chôn, trời ơi tôi sợ! Không chôn thì nó đánh, hỡi ơi Việt Nam ơi, Việt Nam ơi! Lấp, lấp, lẹ, lẹ [ông T nói ngọng theo giọng Bắc] ĐM, ĐM, tao bắn mày! Không lấp thì nó đánh, không lấp thì nó đâm. Giọng người miền Bắc đó chị, là cái giọng người miền Bắc, nó bận dồ chính quy...

Người bị chôn sống, người bị đập vỡ sọ

ND: Nhưng thưa anh, trước khi nó lấp thì nó đều có bản án tử hình mấy người đó hay sao ạ?

T: Khi nó dàn người ra, dàn hàng ngang ra, xoay lưng vào hố, lúc đầu thì khi nào cũng đọc hết, đọc lệnh cách mạng, nói rằng có tội với nhân dân, có tội với tổ quốc. Nó đọc xong lúc đầu nó bắn, bắn là có phước lắm, bắn người nào trúng đạn AK là có phước lắm, tại vì trúng là chết, còn không chết mới tội. Không chết ngột lắm, ngột, bây giờ tôi bị ngột! Chị biết không, mấy đợt sau, nó đâu có bắn, không chôn ban đêm mà cũng không bắn chị ạ, tại vì nó sợ máy bay quan sát, bắn ra xẹt lửa, người ta sẽ bắn xuống, thành ra nó lấy AK dọng người đứng đầu. Nó đập xong rồi cái thằng VC quần đen áo đen đánh vào đầu người đó, đánh một cái là té ngửa thôi.

Sau quý vị biết không, mấy người kia té lăn xuống. Té lăn xuống thì nằm đâu có gọn, không gọn thì nó xách cuốc, nó bắt tụi tôi lấp. Còn số cuốc dư thì nó lấy cuốc nó nện đầu người ta xuống. Đầu người ta ngoi lên, nó đập người ta xuống. Lý do tại sao mà sau này đào lên, thấy cái dấu bể sọ, là bể vì cuốc đó. Là tại vì người ta không chịu chết, người ta muốn sống, mà nó bắt tôi lấp, người ta muốn mgoi lên, nó lấy cuốc đập. Những cái nhát cuốc lên đầu người ta đó, mấy thằng VC đập vào đầu dân cho đầu người ta không ngoi lên được, để đất lấp qua đầu,... thành ra quý vị nhớ dùm cho, có những cái hố không có đạn, không có AK, không có một viên đạn. Những cái hố chôn sau không có đạn, toàn là AK nó dọng vô đầu người ta, xong rồi những người nào nằm lăn xuống mà cái đầu còn lên cao, là nó vác cuốc nó đánh.

Trời ơi, cái cuốc mà nó xoay ngược đánh trúng cái đầu người ta là phải bể thôi. Máu ra chết từ từ, tội lắm. Chẳng thà nó bắn lúc đầu. Lúc đầu nó xử bắn thượng tứ ở chỗ Đông Ba bắn 5 người đó, tôi thích lắm, tôi thích bắn như vậy đi, bắn một phát cho người ta chết, chết xong nó khỏe đi, chứ đâu có chôn sống kiểu đó được.

Tôi thấy Hitler giết người Do Thái, ổng xả hơi ngạt đó chị, đếm 1, 2, 3, 4, 5, 6, 7, 8, 9, 10, họ chết với nhau, ôm trùm chết với nhau mà còn sướng. Chết vậy còn sướng, vì hơi ngạt chết nhanh hơn là lấp đất. Đất dưới đó đâu có chết liền đâu, nó chết từ từ, nó chết từ từ, đồng bào chết từ từ [bật khóc].

Ngột lắm chị, ngột lắm, bây giờ tôi nghe ngột...

Hôm nay chúng ăn mừng chiến thắng

T: Tôi không muốn nói nữa thưa chị à, mỗi lần nghĩ tới tôi bị trauma chị à. Chỉ có giấu vợ tôi, giấu con tôi. Vợ tôi bây giờ nó biết tôi rồi, vợ tôi hiểu tôi, vợ trước nó không hiểu tôi đâu. Bà này bả hiểu, tại vì sau khi nói chuyện với chị, tôi ngồi tôi khóc... Tết này tôi nhớ, nhớ Mậu Thân [bật khóc], nhớ bà con, nhớ đồng bào mình, nhớ cái ác ôn của VC.

Nó ác quá, nó ác quá, tôi đi lính mà tôi đâu có ác vậy đâu. Hồi tôi đi lính tôi bắt nó, tôi cho nó ăn, cho nó hút thuốc, giao cho an ninh quân đội, đưa nó ra Phú Quốc, đi đâu thì đi, đâu đập đánh gì đâu. Đồng bào tôi, ông Tiềm ơi, ông còn sống hay chết?

Hôm nay chị biết không, Huế nó ăn 40 năm, thằng Nguyễn Công Ước, tướng VC, 40 năm 'tổng nổi dậy', huy hoàng, chiến thắng, anh hùng... Trời ơi, 40 năm vẫn không có lời xin lỗi! Và chúng nó vẫn rêu rao giết đồng bào theo lệnh cái thằng cha Nguyễn Sinh Cung sinh quán tại làng Sen, xã Kim Liên, huyện Nam Đàn, tỉnh Nghệ An, thằng khốn nạn sau này nó lấy cái bí danh đầu trộn đưa cướp trôi sông dạt chợ đá cá lăn đưa, là cái thằng Hồ Chí Minh đó. Nó theo lệnh thằng khốn nạn đó chị. Ngày mồng một, đêm 30 giao thừa, Hồ Chí Minh đọc thông điệp trên đài phát thanh Hà Nội, nhắn gởi đồng bào miền Nam 'tổng nổi dậy, tiến lên toàn thắng ắt về ta'...

Tôi muốn chết chị ạ, để tôi về dưới kia tôi gặp nó, tôi muốn hỏi nó một câu thôi. Nó người Bắc, tôi ngưòi Trung, nó đẻ trước tôi, gần 60 năm rồi, tôi chỉ hỏi nó một câu thôi, tại sao nó ác vậy? Đồng bào Huế tôi có tội gì đâu. Tết người ta đang ăn Tết, nó kêu ngưng bắn, người ta ngưng bắn, nó lợi dụng ngưng bắn, nó đưa lính vô, bắt đồng bào đi bắn, là làm sao vậy?...

(còn tiếp, đón xem tiếp kỳ tới)

http://www.tamthucviet.com/articleview.aspx?artId=%e2%80%a2G%1b

February 15, 2008

Monday, February 11, 2008

Le^~ Cha`o Co+`, Xua^n Ma^.u Ty' (2008) va` Tu+o+?ng Nie^.m Na.n Nha^n bi. VC sa't ha.i Te^'t Ma^.u Tha^n 1968













CHỨNG TÍCH TỘI DIỆT CHỦNG CỦA HỒ CHÍ MINH VÀ BỌN CỘNG SẢN VIỆT NAM
Tết Mậu Thân 1968 tại Cố Đô Huế


Thưa quý anh chị PCT 54-60

Kính gởi quý anh chị hình ảnh về chứng tích Việt Cộng tàn sát dã man nhân dân vô tội tại Cố Đô Huế trong ngày Tết Mậu Thân 1968.

Trên đây là một số hình ảnh của hàng ngàn bộ xương cốt của nạn nhân bị VC tàn sát rồi chôn vùi tập thể, sau một thời gian dài Chính Quyền VNCH và thân nhân mới tìm ra chỉ con xương và sọ người !!! Hình ảnh này được trưng bày tại buổi lễ Chào Cờ đầu năm Mậu Tý, trưa Chủ Nhật mồng 4 Tết (10.02.2008) tại Tượng Đài Chiến Sĩ Việt Mỹ Westminster, California . Trong buổi lễ có nghi thức Tưởng Niệm nạn nhân bị Việt Cộng tàn sát dã man 40 năm về trước 1968-2008.

Riêng gởi cho tên đặc công VC LTH đã có mặt cùng tên VC Chiến (Chiến lùn PCT 54-60) là những tên tham dự trong cuộc thảm sát nói trên.

Chế Văn Thức tham dự buổi Lễ Tưởng Niệm và ghi nhận hình ảnh.