Quá tải lương tâm.
Cách đây không lâu, khi đến thăm một người bạn đang nằm điều trị tại bịnh viện Queen Elisabeth, là một bịnh viện công nằm ở vùng phiá tây của thành phố Adelaide, tôi chợt mỉm cười nhớ đến lời nói của một người bạn thân bên Paris, có lần khuyên tôi nên trở về Pháp sống mà trong đó có một lý do đưa ra để thuyết phục tôi, là ở cái tuổi trên 50 tôi nên tìm sống ở nơi nào có bịnh viện tốt, bác sĩ giỏi, ý tá tận tâm chăm sóc bịnh nhân. Với kinh nghiệm chăm lo cho một người thân của mình nằm tại bịnh viện Pháp, tôi phải công nhận lời cô bạn mình nói không có sai. Nhưng ngày hôm nay khi đi thăm người bạn tại Queen Elisabeth thì tôi nhận thấy rằng bịnh viện ở Úc và cách làm việc của nhân viên nhà thương Úc còn tốt hơn so với bên Pháp. Nhưng dù sao thì các nhà thương ở hai xứ này có cùng một điểm giống nhau là sạch sẽ, và bệnh nhân được chăm sóc chu đáo. Chỉ có 1 sự khác biệt là phòng bịnh nhân ở Úc nằm rộng hơn ở bên Pháp mà thôi. Nếu không có nhìn thấy những bình tiếp nước biển treo lủng lẳng đầu giường và những y tá trong đồng phục trắng thì có lẽ người ta có thể tưởng lầm đây là một loại nhà trọ khang trang dành cho du khách ít tiền.
Sáng hôm nay sau khi đọc một bản tin nói về tình trạng quá tải ở những bịnh viện Việt Nam như Bịnh viện Nhi đồng Saigon , Bạch Mai, v.v... tôi đâm ra hết hồn lo cho thân phận đồng bào ốm đau của mình ở quê nhà. Nhìn hình bịnh nhân nằm la liệt trên một chiếc chiếu ngoài hành lang để chờ đến phiên mình, và nhất là sau khi đọc câu chuyện của người mẹ Nguyễn Thị Kim Tuyền, có con trai 2 tuổi mắc bệnh hen suyễn, tả cảnh hai mẹ con chị đã phải ngủ tại hành lang khoa hô hấp ròng rã 11 ngày, và khi trời mưa chị chỉ còn biết đứng ôm con, thì chỉ nội cái môi trường thiếu vệ sinh đó cũng đủ làm cho bịnh nhân bị nhiễm trùng nặng hơn và có thể chết trước khi được bác sĩ khám. Tôi tự hỏi phải chăng cái chết của hàng ngàn trẻ thơ qua thống kê của nhà nước CSVN, xảy ra cũng là do các em được chữa trị trong những hoàn cảnh thiếu vệ sinh và thiếu người chăm sóc kịp thời như nêu ở trên?
Khi đọc lời than thở của chị Đặng Ngọc Thanh, một bệnh nhân từng điều trị tại khoa ung bướu và y học hạt nhân BV Bạch Mai, Hà Nội rằng đã có lúc tám người bệnh phải nằm chung... một giường. “Chúng tôi phải tự thỏa thuận với nhau về người được nằm trên giường. Đó phải là người bệnh yếu nhất, mệt nhất, còn lại đều phải ngồi hai bên giường ngay cả khi đang truyền thuốc!”. Một lời than chua chát nói lên thực trạng nhà nước không vì dân và không lo cho dân. Trong khi đất nước thiếu bịnh viện để lo và bảo vệ mạng sống cho dân thì cớ sao thủ tướng Nguyễn tất Dũng lại sang Mỹ bắt tay hữu nghị với Hoa Kỳ ký hàng tỷ đô la mua máy bay Boeing để phát triển ngành du lịch Việt Nam trong khi ông Dũng thừa biết rằng hãng hàng không Việt Nam đang thua lỗ nặng và các hãng hàng không thế giới đang đứng trước bờ vực thẳm phá sản?
Cũng trong bản tin mà tôi đọc được điều làm tôi sửng sốt hơn hết là bịnh viện cũng thích tình trạng quá tải: “Theo đánh giá của nhiều chuyên gia, quá tải bệnh viện chính là căn nguyên dẫn đến mọi bất cập trong lĩnh vực khám chữa bệnh, nhất là chuyện “phí ngầm” cho bác sĩ, chuyện móc ngoặc bệnh nhân ra ngoài mổ, ảnh hưởng chất lượng điều trị và chăm sóc cho bệnh nhân “.
Giới bác sĩ ở VN theo nguyên tắc là những “con người xã hội chủ nghĩa”, là những con người được thấm nhuần “lời bác Hồ dạy lương y như từ mẫu” (thật ra đây là lời của tiền nhân mà hệ thống tuyên truyền của đảng gọi là của bác Hồ). Thế mà đã chỉ chú tâm đến “những phí ngầm” để đầy túi mình và không còn quan tâm đến mạng sống của bịnh nhân.
Nói theo ngôn từ của chế độ thì đó là kết quả của khẩu hiệu “sống chiến đấu theo gương bác Hồ vĩ đại” và phản ảnh cái gọi là “tư tưởng bác Hồ”.
Nam Dao ( Adelaide )
---
Tuesday, December 09, 2008
Pho'ng su+. hi`nh a?nh buo^?i Ho^.i Tha?o ve^` d-e^` ta`i . Bo^'i Ca?nh D-a^'u Tranh, 6/12/2008, ta.i Brisbane QLD - (U'c D-a.i Lo+.i)
Pho'ng su+. hi`nh a?nh Buo^?i Ho^.i Tha?o vo+'i chu? d-e^`: Bo^'i Ca?nh D-a^'u Tranh
Thu+' Ba?y, nga`y 6 Tha'ng 12 / 2008 ta.i Ho^.i Ngu+o+`i Vie^.t Cao Nie^n Brisbane QLD (U'C D-a.i Lo+.i)
Go'c d-u+o+`ng Rosemary va` Abelia, Innala, QLD 4077, Australia.
Ba('t d-a^`u la` Nghi thu+'c khai ma.c, le^~ cha`o Co+`.
Tie^'p theo, O^ng D-a`o Minh Tri, D-a.i die^.n Ban To^? Chu+'c, cha`o mu+`ng quan kha'ch d-e^'n tham du+. , gio+'i thie^.u Bs. Tra^`n Xua^n Ninh va` Ban Chu? Bie^n D-a(.c Ta^.p Ta^m Thu+'c Vie^.t Nam.
Nhie^`u ca^u ho?i d-a~ d-u+o+.c Bs. Tra^`n Xua^n Ninh va` ba` Tue^. Va^n tra? lo+`i thoa? d-a'ng ve^` nhu+~ng tha('c ma('c lie^n quan d-e^'n ti`nh hi`nh d-a^'u tranh cho Vie^.t Nam.
Buo^?i ho^.i tha?o tha`nh co^ng to^'t d-e.p va` cha^'m du+'t lu'c 5 gio+` chie^`u cu`ng nga`y.
Pho'ng su+. hi`nh a?nh bo+?i Tra^`n Va(n Thinh.
Pho'ng su+. hi`nh a?nh buo^?i Ho^.i Tha?o ve^` d-e^` ta`i Bo^'i Ca?nh D-a^'u Tranh, 6/12/2008, ta.i Brisbane, QLD - (U'c D-a.i Lo+.i)
Thành kính Phân Ưu
Thành kính Phân Ưu
Hội Người Việt Tị Nạn Cộng Sản tại Hamburg
Thành kính phân ưu cùng
Ông Bà Hoàng Tôn Long và Tang Quyến
Nhận được tin:
Nhũ Mẫu Ông Hoàng Tôn Long - Chủ Tịch Tập Thể Cựu Quân Nhân VNCH tại CHLB Đức :
Bà Lưu Thị Sâm
Từ trần ngày 07.12.08
nhằm mùng 10 tháng 11 năm mậu tý
tại ĐàLạt ViệtNam.
Hưởng thọ được 76 tuổi
Ban Chấp Hành
Hội Người Việt Tị Nạn Cộng Sản tại Hamburg
rất thương xót và thành kính phân ưu
Ông Bà Hoàng Tôn Long cùng tang quyến
Nguyện cầu vong linh Cụ Bà sớm được siêu thoát.
---
Hội Người Việt Tị Nạn Cộng Sản tại Hamburg
Thành kính phân ưu cùng
Ông Bà Hoàng Tôn Long và Tang Quyến
Nhận được tin:
Nhũ Mẫu Ông Hoàng Tôn Long - Chủ Tịch Tập Thể Cựu Quân Nhân VNCH tại CHLB Đức :
Bà Lưu Thị Sâm
Từ trần ngày 07.12.08
nhằm mùng 10 tháng 11 năm mậu tý
tại ĐàLạt ViệtNam.
Hưởng thọ được 76 tuổi
Ban Chấp Hành
Hội Người Việt Tị Nạn Cộng Sản tại Hamburg
rất thương xót và thành kính phân ưu
Ông Bà Hoàng Tôn Long cùng tang quyến
Nguyện cầu vong linh Cụ Bà sớm được siêu thoát.
---
Friday, December 05, 2008
NGHỀ ĂN XIN
NGHỀ ĂN XIN
‘Ăn xin’ thường bị xếp vào vị trí thấp kém nhất trong xã hội vì nghề nầy chỉ dành cho những kẻ đáng thương như trẻ nhỏ, người già cô đơn, nghèo khó hay tật nguyền không đủ khả năng làm việc. Tuy nhiên, thời gian và không gian đã thay đổi khá nhiều về chuyện ‘chẳng đặng đừng’ nầy, có nơi hoàn toàn đảo ngược vị thế trong xã hội và xem ‘bị gậy’ là một nghề cao quý chỉ dành riêng cho một tập đoàn hay vài giới chức nào đó. Chuyện như thần thoại, nói ra chẳng một ai tin, nhưng nghề nầy đang phát triển mạnh dưới thiên đường cọng sản Việt Nam hiện nay !
Trừ một vài quốc gia ở Bắc Âu, tôi không thấy hành khất ăn xin ngoài đường, còn lại không nhiều thì ít xứ nào cũng có, mỗi nơi mang một hình thức, một sắc thái khác nhau. Để mở đầu bài viết, xin đề cập đến hai nơi có hình thức ăn xin hơi khác thường :
Ở Pháp, trước kia thành phần đi xin đa số là các ông các bà làm biếng, lúc nào người cũng nồng nặc mùi rượu, suốt ngày lang thang trong các trạm xe điện ngầm. Thỉnh thoảng người ta cũng bắt gặp vài ông già dẫn chó đi xin, ngồi nơi công cộng với chiếc mũ, cái thau nhựa và miếng giấy cứng ghi hàng chữ : Một euros cho chó và một euros cho …tôi ! Không ai ngạc nhiên khi cái thau trước mặt con chó được nhiều tiền của khách qua đường trong lúc chiếc mũ của ông già chẳng có một cắc bạc nào ! Kể từ ngày cọng sản Đông Âu sụp đổ thì một số dân nghèo ở đây chọn nghề cái bang tìm cách tiến về hướng Tây và nước Pháp, là nơi hành nghề hữu hiệu và thích hợp nhất. Từ đó Paris trở thành trung tâm của hai bang ‘hát dạo’ và ‘thông điệp’ hành nghề trên các chuyến xe điện ngầm. ‘Cái bang văn hóa’ thì có vẻ lịch sự (lên métro vừa đàn vừa hát những bài khá quen thuộc, đúng giọng, đúng điệu…ai cho tiền thì cám ơn mà không cho cũng cám ơn !) hơn ‘cái bang thông điệp’, gồm đa số người trẻ, vào các toa xe điện ngầm với một xấp ‘thông điệp’trong tay. Họ đến trước măt mỗi người, chẳng nói chẳng rằng, lẳng lặng để trước mặt một tờ giấy. Sau khi đi hết vòng rồi quay trở lại thu hồi thông điệp và chuyển qua toa xe khác. Vì không nói được tiếng Pháp nên để thông điệp trong đó ghi vỏn vẹn mấy chữ : Vui lòng cho xin ít Euros... để ăn !
Không biết Paris có phải vùng đất béo bở hay không mà còn quyến rũ thêm nhiều đạo quân ăn xin đến từ các xứ ‘rệp’ Bắc Phi. Đặc biệt đạo quân ăn xin nầy toàn đàn bà và con nít, họ tụ tập ở những nơi công cọng, trước các tiệm ăn và dưới hầm xe điện ngầm. Mỗi bà đều bày hàng vài ba đứa trẻ làm cảnh, ăn mặc bẩn thỉu hôi hám để khơi động từ tâm của khách qua đường. Ngoài ra cũng còn những trường hợp ăn xin lạ lùng ở thủ đô nước Pháp, người đi ăn xin che kín mặt mình bằng cách nằm sấp úp mặt sát đất, dùng hai tay ôm lấy đầu và bất động suốt ngày, phía trước là chiếc mũ với hai chữ ‘Tôi đói’! Dù có ai để tiền vào mũ cũng ít khi nghe được một tiếng cám ơn ! Cách đây vài năm, tôi gặp trường hợp ăn xin của một đồng bào mình ngay trước cửa chợ Tăng Frère, anh còn trẻ, chận tôi lại với một giọng nói rất chân tình : Thưa bác, bác giúp con một ít tiền để mua vé máy bay trở về Mỹ. Không đợi phản ứng của tôi, người bạn trẻ tiếp : Con là dân Mỹ, đi du lịch bị móc túi mất hết tiền bạc, bây giờ không biết làm sao… Tôi bấm bụng giúp anh một ít với lời hướng dẫn, anh nên đến ban xã hội tòa thị chính nơi tạm trú, trình bày hoàn cảnh với họ, tôi tin rằng nơi đây sẽ lo cho anh phương tiện trở lại Mỹ ( Những trường hợp đặc biệt như thế nầy chắc chắn phòng xã hội của bất cứ thành phố nào cũng giúp phương tiện sống và vé may bay cho nạn nhân). Tưởng câu chuyện đã được giải quyết tốt đẹp, không ngờ khoảng gần một năm sau, tôi gặp lại người thanh niên nầy với bài bản y như ngày trước !!!
Ở Rio De Janeiro và São Paulo (Brésil), số trẻ em ăn xin đông gấp mười lần người lớn, họ được các tay trùm tập trung và huấn luyện thành những đạo quân chuyên nghiệp, chia vùng, phân công tác và tổ chức như quân đội : Có lính, có quan và có tướng ! Lính, hành nghề suốt ngày đêm kiếm cho đủ tiền đem nộp để được… ăn và được đi xin một cách yên ổn ! Quan, trực tiếp chỉ huy, đứng trung gian hưởng lợi và tướng thì sống nhà lầu, đi xe hơi !!!
Trở lại với Việt Nam, trước năm 1975 thành phần ăn xin ở miền Nam thật ra cũng ít, người ta chỉ bắt gặp tại nhà gare, bến xe đò hay trong các khu vực ăn uống của thủ đô Sàigòn cũng như tại các thành phố lớn. Phần nhiều là trẻ nhỏ, các ông bà làm biếng và những người tật nguyền. Cũng có những trường hợp lưu manh trong nghề như giả vờ bệnh tật, đi khập khểnh, chống gậy, cột vào tay chân những miếng thịt có mùi thúi…. Nghề ăn xin thời đó có thể nói là khá giả, nhưng từ ngày ‘được giải phóng’, cách mạng đã ưu ái tập trung và đẩy toàn bộ đi lao động ở các vùng kinh tế mới. Nhưng đừng lầm và đừng vội mừng cho rằng nhờ cách mạng mà miền Nam hết người ăn xin ! Các bạn trẻ sinh sau năm 1975 chắc không biết chuyện nầy. Thời đó không còn cá nhân hay băng nhóm ăn xin nữa mà có cả chục triệu người phải chấp nhận cái nghề ‘chẳng đặng đừng’ để sống lây lất qua ngày ! Cách mạng là bọn đói rách kinh niên, suốt đời rau khoai, gia tài chỉ có cái nón cối và đôi dép râu đang hăm hở vào ‘ăn xin của nhân dân’ thì chúng đâu chịu để cho cả triệu người của miền Nam hành nghề cạnh tranh! Thế là chính sách đẩy toàn thể ‘cái bang thật’, ‘cái bang chẳng đặng đừng’ lên núi hay xuống biển để cách mạng độc quyền hành nghề. Và khi đã là vua uy quyền một cõi thì các đạo quân cái bang mặc áo vàng, áo màu xanh cứt ngựa, đầu đội nón cối…vứt ngay ‘bị gậy’vào thùng rác, mặt vênh váo, vai mang AK và biến ‘nghề ăn xin’ thành ‘nghề ăn cướp’. Để khỏi mất công mất thời giờ, chúng vào nhà ai không cần phải van xin mà tự nhiên như người Hà Nội, thấy cái gì thì cứ việc vác về cho tiện sổ sách, xem như quà chiến thắng !
Viết đến đây tôi nhớ lại chuyện cũ trước năm 1975, cái loa Hà Nội tuyên truyền rằng, dân miền Nam nghèo đói đến nỗi con trai không có tiền cắt tóc, con gái không đủ vải che thân, trên người chỉ mặc một chiếc váy nhỏ xíu đưa ngay cái ‘bẹn’ ra ngoài, rồi chúng kêu gọi người dân dù có đói rách đến đâu cũng phải cắn hạt gạo ra làm hai gởi vào nuôi miền Nam ruột thịt ! Thế rồi khi Việt Nam Cọng Hòa vừa rơi vào tay cọng sản, thật đáng thương và tội nghiệp cho các cụ già lặn lội từ miền Bắc vào tìm kiếm thân nhân, tay ôm tay xách gồm gói muối vừng, vài củ khoai và mấy ký đậu phộng để cứu đói người thân. Nhưng rồi các cụ lại ngoan ngoãn trở thành người ăn xin lương thiện, nghĩa là ai cho cái gì cũng hoan hỷ nhận… rồi bế, xách, lê lết cỏng đem về Bắc làm quà cho bà con cháu chắt. Tiếp sau đó từng đạo ‘quân ăn xin không lương thiện’, đi dép râu đội nón cối mang AK hùng hổ xuôi Nam, vừa thấy cái gì là vơ ngay cái đó. Chúng vào nhà dân, để súng lên bàn giở trò hăm dọa, khổ chủ đành phải bấm bụng bố thí xem như cúng cô hồn để xin hai chữ bình an. Những ai lớn tuổi chắc vẫn còn nhớ, trong những năm đầu mất nước, người ta thấy từ chiếc bàn, cái ghế, cái đài (radio), cái đổng (đồng hồ), cái TV, cái máy chém (quạt máy), cái tủ lạnh cho đến những thứ lỉnh kỉnh như nồi niêu soong chảo, chén bát…được đạo quân ‘ăn xin có môn bài’ tay ôm, tay xách, đội lên đầu, đeo vào cổ, chen lấn nhau trong các ngỏ hẻm, trên đường phố rồi giành giật nhau từng cái vé xe đò cũng như tàu hỏa để chở chiến lợi phẩm ra Bắc.
Trên đây tôi chỉ trình bày sơ qua chuyện ăn xin của người ít lương thiện và đạo quân có môn bài dưới thiên đường xã hội chủ nghĩa. Tuy những chuyện nầy có viết ra cả ngàn trang giấy cũng không bao giờ hết, nhưng cũng cần ghi ra đây để đưa vào lịch sử : Một đám ăn mày đói rách từ rừng chui ra và lập một kỷ nguyên mới được người đời xem là khuôn vàng thước ngọc của xã hội chủ nghĩa, ‘cướp giật là vinh quang ! ’. Trước tiên chúng biến hàng chục triệu người miền Nam từ triệu phú ra bị gậy và đuổi đi nơi khác chơi : Lên vùng kinh tế ăn xin với cọp beo hay vác bị gậy ra biển ăn mày với cá mập. Từ đó Việt Nam chỉ còn một băng đảng bị gậy duy nhất và vĩ đại nhất của địa cầu để ăn xin với quốc tế và móc túi ‘khúc ruột ngàn dặm’.
Mỗi khi thiên tai lụt lội đổ xuống đầu người dân vô tội thì chính là cơ hội ngàn vàng của bọn cái bang nhà nước. Chẳng thấy tên nào ló mặt ra giúp chén cơm, cái mền, viên thuốc hay vài đồng bạc cho dân mà tranh nhau hăm hở kêu gọi quốc tế giúp đở, van xin khúc ruột ngàn dặn mở hồ bao. Tập đoàn cọng sản ăn xin nầy đã nhân danh thiên tại lụt lội để hành động đúng theo đường lối tốt đẹp của xã hội chủ nghĩa và đỉnh cao trí tuệ loài người. Nếu có ông sư, ông cha nào quyên được tiền từ nước ngoài hay các tổ chức nhân đạo quốc tế trích quỹ cứu trợ để cấp cứu thì chúng yêu cầu đừng trao phẩm vật tiền bạc cho nạn nhân, cứ đưa cho chúng nó là xong chuyện !
Nhờ thiên tai hàng năm các tập đoàn ăn xin đều làm ăn phát đạt. Biết rằng người nước ngoài cũng như các tổ chức quốc tế sẵn sàng giúp đở nạn nhân Việt Nam, do đó từ trung ương đến địa phương chúng tranh nhau dựng thêm những hội từ thiện, nhà may mắn, làng tình thương… một mặt làm mẫu trình diễn với quốc tế, chụp hình quảng cáo đồng thời đào tạo một số cán bộ từ trong nước ra đến hải ngoại với mục đích móc túi người Việt Tự Do và phá rối cộng đồng. Chúng giở trò láu cá bằng cách lợi dụng lòng nhân đạo, tình đồng hương để xin tiền mà còn tạo cơ hội quấy rối cộng đồng nước ngoài và cờ Quốc Gia Vàng Ba Sọc Đỏ. Mới đây không lâu, một số cố đạo áo đen, sư thích đỏ ruột được phép ra nước ngoài moi tiền con chiên Phật tử, nhưng cái trò ma giáo vẫn không quên là yêu cầu những nơi chúng đến không được treo cờ Quốc Gia… Thế thì đi ăn xin mà lại chưởi cha người ta nữa thì chỉ có loài thú vô học mới đem cái ngu ngốc của chúng ra áp dụng tại các quốc gia tự do ở Âu Mỹ. Nhưng trò khốn nạn nầy vẫn được vài nhóm cò mồi sống bám đáy quần cọng sản dụ được một số người nhẹ dạ ở hải ngoại. Thế mới lạ !
Tiến thêm một bước nữa là chính bọn cầm quyền đích thân ra nước ngoài ăn xin, các chuyến đi đều do những tên số một số hai trong cái gọi là nhà cầm quyền dẫn đầu. Thay thế bị gậy bằng áo veste, cà vạt, cặp da… ngồi chật cả chuyến bay rồi tiền hô hậu ủng ra ngoại quốc không ngoài mục đích van lạy quốc tế vào Việt Nam đầu tư cứu đói. Đặc biệt tên cầm đầu còn xử đụng một chiêu bài có một không hai trong lịch sử quảng cáo của nhân loại. Vì lo sợ không ai thèm đem tiền của đến cho bọn chơi trò bài ba lá, tên trưởng đoàn cũng là "vua" hiện giờ của Việt Nam, đóng vai ma cô đem gái ra dụ những tên già hảo ngọt thích của lạ. Nó mời gọi mọi người nên đến Việt Nam đầu tư vì tại đây có nhiều gái đẹp, tha hồ mà…! Mấy trường đại học chuyên về quảng cáo, kinh tế, tài chánh và đầu tư trên thế giới nên cấp ngay cho tên ma cô nầy bằng ‘tiến sĩ cò mồi’ để thay cái bằng ‘tiến sĩ cầu muối’ mà nó đã chôm chỉa được.
Vừa bước vào thế kỷ 21 mà những bộ óc của ‘đỉnh cao trí tuệ loài người’ cọng sản Việt Nam đã phát minh ra được nguyên tắc câu khách thần sầu quỷ khóc nầy thì trong vài năm nữa không biết chúng còn bao nhiêu chiêu để đem ra phô trương ở nước ngoài nữa đây !
Màn ‘vua’ đem gái ra kêu gọi mọi người đến Việt Nam thưởng thức xem chừng như các đại thần trong ổ chính trị không vừa ý nên chúng lại cho thi hành một trò mới : Dùng gái đẹp (lại cũng gái nữa !) đi xin thay cho bọn chúng : Cô Tim tóc vàng da trắng, sau một thời gian huấn luyện được các bang chủ đỏ cho ra ngoài với chiếc áo dài và vài giọt nước mắt. Thế là cả đám cò mồi bu vào tổ chức ăn có. Đồng bào hải ngoại nghe nói đến một cô gái ngoại quốc da trắng tóc vàng, hy sinh cuộc đời cá nhân để dấn thân cho các trẻ em nghèo khó tật nguyền tại Việt Nam thì ai cũng động lòng trắc ẩn. Có người cho rằng cô Tim chỉ cần nhỏ vai giọt nước mắt và ngậm miệng là đủ ăn tiền, ít ra cũng kiếm được vài triệu để đưa về cho quan thầy. Tại sao lại ngu ngơ tuyên bố hách xì xằng làm gì, đòi hạ cờ Quốc Gia xuống khi có mặt cô ta để bị cộng đồng xem như hủi và đuổi như đuổi tà ! Theo tôi cô Tim đâu ngu, có tuyên bố như vậy thì ít ra cũng hưởng mười phần trăm tiền thưởng của bang chủ. Nếu cô sinh viên balô ngày nào trở lại Thụy sĩ thì cuộc đời của cô cũng vắt giò lên đầu chạy ăn kiếm từng bữa súp bữa bánh mì, chứ đâu được như bây giờ, có tiền đầy túi, lên xe xuống ngựa ra nước ngoài du lịch như đi chợ !
Thành thật mà nói thì cọng sản đã thành công về trò ma giáo, bịp được một số người nước ngoài nhịn thuốc lá, nhịn ăn phở và vui vẻ trút hồ bao góp tiền cho bọn cái bang đỏ qua Pháp trên bốn chuyến bay để tổ chức một đêm dạ vũ, khoe khoang bằng cách đãi tiệc trên hai ngàn người tại Palais des Congrès (Porte Maillot- Paris 17) trong tháng vừa qua với phí tổn gần 20 triệu dollars ! Đồng bào hải ngoại hãy mở mắt ra mà xem, tiền mồ hôi của mỗi đồng hương đóng góp chưa mua được một điếu xìgà cho chúng !
Qua những sự việc trên, bây giờ thì cả thế giới mới ngã ngửa ra nghề ăn xin của cái xứ gọi là ‘đỉnh cao trí tuệ loài người’ và ‘chiếc nôi của nhân loại’ đúng thật là siêu việt !
Đinh Lâm Thanh
Paris 30.11.2008
http://www.vietland.net/main/showthread.php?t=4118
---
‘Ăn xin’ thường bị xếp vào vị trí thấp kém nhất trong xã hội vì nghề nầy chỉ dành cho những kẻ đáng thương như trẻ nhỏ, người già cô đơn, nghèo khó hay tật nguyền không đủ khả năng làm việc. Tuy nhiên, thời gian và không gian đã thay đổi khá nhiều về chuyện ‘chẳng đặng đừng’ nầy, có nơi hoàn toàn đảo ngược vị thế trong xã hội và xem ‘bị gậy’ là một nghề cao quý chỉ dành riêng cho một tập đoàn hay vài giới chức nào đó. Chuyện như thần thoại, nói ra chẳng một ai tin, nhưng nghề nầy đang phát triển mạnh dưới thiên đường cọng sản Việt Nam hiện nay !
Trừ một vài quốc gia ở Bắc Âu, tôi không thấy hành khất ăn xin ngoài đường, còn lại không nhiều thì ít xứ nào cũng có, mỗi nơi mang một hình thức, một sắc thái khác nhau. Để mở đầu bài viết, xin đề cập đến hai nơi có hình thức ăn xin hơi khác thường :
Ở Pháp, trước kia thành phần đi xin đa số là các ông các bà làm biếng, lúc nào người cũng nồng nặc mùi rượu, suốt ngày lang thang trong các trạm xe điện ngầm. Thỉnh thoảng người ta cũng bắt gặp vài ông già dẫn chó đi xin, ngồi nơi công cộng với chiếc mũ, cái thau nhựa và miếng giấy cứng ghi hàng chữ : Một euros cho chó và một euros cho …tôi ! Không ai ngạc nhiên khi cái thau trước mặt con chó được nhiều tiền của khách qua đường trong lúc chiếc mũ của ông già chẳng có một cắc bạc nào ! Kể từ ngày cọng sản Đông Âu sụp đổ thì một số dân nghèo ở đây chọn nghề cái bang tìm cách tiến về hướng Tây và nước Pháp, là nơi hành nghề hữu hiệu và thích hợp nhất. Từ đó Paris trở thành trung tâm của hai bang ‘hát dạo’ và ‘thông điệp’ hành nghề trên các chuyến xe điện ngầm. ‘Cái bang văn hóa’ thì có vẻ lịch sự (lên métro vừa đàn vừa hát những bài khá quen thuộc, đúng giọng, đúng điệu…ai cho tiền thì cám ơn mà không cho cũng cám ơn !) hơn ‘cái bang thông điệp’, gồm đa số người trẻ, vào các toa xe điện ngầm với một xấp ‘thông điệp’trong tay. Họ đến trước măt mỗi người, chẳng nói chẳng rằng, lẳng lặng để trước mặt một tờ giấy. Sau khi đi hết vòng rồi quay trở lại thu hồi thông điệp và chuyển qua toa xe khác. Vì không nói được tiếng Pháp nên để thông điệp trong đó ghi vỏn vẹn mấy chữ : Vui lòng cho xin ít Euros... để ăn !
Không biết Paris có phải vùng đất béo bở hay không mà còn quyến rũ thêm nhiều đạo quân ăn xin đến từ các xứ ‘rệp’ Bắc Phi. Đặc biệt đạo quân ăn xin nầy toàn đàn bà và con nít, họ tụ tập ở những nơi công cọng, trước các tiệm ăn và dưới hầm xe điện ngầm. Mỗi bà đều bày hàng vài ba đứa trẻ làm cảnh, ăn mặc bẩn thỉu hôi hám để khơi động từ tâm của khách qua đường. Ngoài ra cũng còn những trường hợp ăn xin lạ lùng ở thủ đô nước Pháp, người đi ăn xin che kín mặt mình bằng cách nằm sấp úp mặt sát đất, dùng hai tay ôm lấy đầu và bất động suốt ngày, phía trước là chiếc mũ với hai chữ ‘Tôi đói’! Dù có ai để tiền vào mũ cũng ít khi nghe được một tiếng cám ơn ! Cách đây vài năm, tôi gặp trường hợp ăn xin của một đồng bào mình ngay trước cửa chợ Tăng Frère, anh còn trẻ, chận tôi lại với một giọng nói rất chân tình : Thưa bác, bác giúp con một ít tiền để mua vé máy bay trở về Mỹ. Không đợi phản ứng của tôi, người bạn trẻ tiếp : Con là dân Mỹ, đi du lịch bị móc túi mất hết tiền bạc, bây giờ không biết làm sao… Tôi bấm bụng giúp anh một ít với lời hướng dẫn, anh nên đến ban xã hội tòa thị chính nơi tạm trú, trình bày hoàn cảnh với họ, tôi tin rằng nơi đây sẽ lo cho anh phương tiện trở lại Mỹ ( Những trường hợp đặc biệt như thế nầy chắc chắn phòng xã hội của bất cứ thành phố nào cũng giúp phương tiện sống và vé may bay cho nạn nhân). Tưởng câu chuyện đã được giải quyết tốt đẹp, không ngờ khoảng gần một năm sau, tôi gặp lại người thanh niên nầy với bài bản y như ngày trước !!!
Ở Rio De Janeiro và São Paulo (Brésil), số trẻ em ăn xin đông gấp mười lần người lớn, họ được các tay trùm tập trung và huấn luyện thành những đạo quân chuyên nghiệp, chia vùng, phân công tác và tổ chức như quân đội : Có lính, có quan và có tướng ! Lính, hành nghề suốt ngày đêm kiếm cho đủ tiền đem nộp để được… ăn và được đi xin một cách yên ổn ! Quan, trực tiếp chỉ huy, đứng trung gian hưởng lợi và tướng thì sống nhà lầu, đi xe hơi !!!
Trở lại với Việt Nam, trước năm 1975 thành phần ăn xin ở miền Nam thật ra cũng ít, người ta chỉ bắt gặp tại nhà gare, bến xe đò hay trong các khu vực ăn uống của thủ đô Sàigòn cũng như tại các thành phố lớn. Phần nhiều là trẻ nhỏ, các ông bà làm biếng và những người tật nguyền. Cũng có những trường hợp lưu manh trong nghề như giả vờ bệnh tật, đi khập khểnh, chống gậy, cột vào tay chân những miếng thịt có mùi thúi…. Nghề ăn xin thời đó có thể nói là khá giả, nhưng từ ngày ‘được giải phóng’, cách mạng đã ưu ái tập trung và đẩy toàn bộ đi lao động ở các vùng kinh tế mới. Nhưng đừng lầm và đừng vội mừng cho rằng nhờ cách mạng mà miền Nam hết người ăn xin ! Các bạn trẻ sinh sau năm 1975 chắc không biết chuyện nầy. Thời đó không còn cá nhân hay băng nhóm ăn xin nữa mà có cả chục triệu người phải chấp nhận cái nghề ‘chẳng đặng đừng’ để sống lây lất qua ngày ! Cách mạng là bọn đói rách kinh niên, suốt đời rau khoai, gia tài chỉ có cái nón cối và đôi dép râu đang hăm hở vào ‘ăn xin của nhân dân’ thì chúng đâu chịu để cho cả triệu người của miền Nam hành nghề cạnh tranh! Thế là chính sách đẩy toàn thể ‘cái bang thật’, ‘cái bang chẳng đặng đừng’ lên núi hay xuống biển để cách mạng độc quyền hành nghề. Và khi đã là vua uy quyền một cõi thì các đạo quân cái bang mặc áo vàng, áo màu xanh cứt ngựa, đầu đội nón cối…vứt ngay ‘bị gậy’vào thùng rác, mặt vênh váo, vai mang AK và biến ‘nghề ăn xin’ thành ‘nghề ăn cướp’. Để khỏi mất công mất thời giờ, chúng vào nhà ai không cần phải van xin mà tự nhiên như người Hà Nội, thấy cái gì thì cứ việc vác về cho tiện sổ sách, xem như quà chiến thắng !
Viết đến đây tôi nhớ lại chuyện cũ trước năm 1975, cái loa Hà Nội tuyên truyền rằng, dân miền Nam nghèo đói đến nỗi con trai không có tiền cắt tóc, con gái không đủ vải che thân, trên người chỉ mặc một chiếc váy nhỏ xíu đưa ngay cái ‘bẹn’ ra ngoài, rồi chúng kêu gọi người dân dù có đói rách đến đâu cũng phải cắn hạt gạo ra làm hai gởi vào nuôi miền Nam ruột thịt ! Thế rồi khi Việt Nam Cọng Hòa vừa rơi vào tay cọng sản, thật đáng thương và tội nghiệp cho các cụ già lặn lội từ miền Bắc vào tìm kiếm thân nhân, tay ôm tay xách gồm gói muối vừng, vài củ khoai và mấy ký đậu phộng để cứu đói người thân. Nhưng rồi các cụ lại ngoan ngoãn trở thành người ăn xin lương thiện, nghĩa là ai cho cái gì cũng hoan hỷ nhận… rồi bế, xách, lê lết cỏng đem về Bắc làm quà cho bà con cháu chắt. Tiếp sau đó từng đạo ‘quân ăn xin không lương thiện’, đi dép râu đội nón cối mang AK hùng hổ xuôi Nam, vừa thấy cái gì là vơ ngay cái đó. Chúng vào nhà dân, để súng lên bàn giở trò hăm dọa, khổ chủ đành phải bấm bụng bố thí xem như cúng cô hồn để xin hai chữ bình an. Những ai lớn tuổi chắc vẫn còn nhớ, trong những năm đầu mất nước, người ta thấy từ chiếc bàn, cái ghế, cái đài (radio), cái đổng (đồng hồ), cái TV, cái máy chém (quạt máy), cái tủ lạnh cho đến những thứ lỉnh kỉnh như nồi niêu soong chảo, chén bát…được đạo quân ‘ăn xin có môn bài’ tay ôm, tay xách, đội lên đầu, đeo vào cổ, chen lấn nhau trong các ngỏ hẻm, trên đường phố rồi giành giật nhau từng cái vé xe đò cũng như tàu hỏa để chở chiến lợi phẩm ra Bắc.
Trên đây tôi chỉ trình bày sơ qua chuyện ăn xin của người ít lương thiện và đạo quân có môn bài dưới thiên đường xã hội chủ nghĩa. Tuy những chuyện nầy có viết ra cả ngàn trang giấy cũng không bao giờ hết, nhưng cũng cần ghi ra đây để đưa vào lịch sử : Một đám ăn mày đói rách từ rừng chui ra và lập một kỷ nguyên mới được người đời xem là khuôn vàng thước ngọc của xã hội chủ nghĩa, ‘cướp giật là vinh quang ! ’. Trước tiên chúng biến hàng chục triệu người miền Nam từ triệu phú ra bị gậy và đuổi đi nơi khác chơi : Lên vùng kinh tế ăn xin với cọp beo hay vác bị gậy ra biển ăn mày với cá mập. Từ đó Việt Nam chỉ còn một băng đảng bị gậy duy nhất và vĩ đại nhất của địa cầu để ăn xin với quốc tế và móc túi ‘khúc ruột ngàn dặm’.
Mỗi khi thiên tai lụt lội đổ xuống đầu người dân vô tội thì chính là cơ hội ngàn vàng của bọn cái bang nhà nước. Chẳng thấy tên nào ló mặt ra giúp chén cơm, cái mền, viên thuốc hay vài đồng bạc cho dân mà tranh nhau hăm hở kêu gọi quốc tế giúp đở, van xin khúc ruột ngàn dặn mở hồ bao. Tập đoàn cọng sản ăn xin nầy đã nhân danh thiên tại lụt lội để hành động đúng theo đường lối tốt đẹp của xã hội chủ nghĩa và đỉnh cao trí tuệ loài người. Nếu có ông sư, ông cha nào quyên được tiền từ nước ngoài hay các tổ chức nhân đạo quốc tế trích quỹ cứu trợ để cấp cứu thì chúng yêu cầu đừng trao phẩm vật tiền bạc cho nạn nhân, cứ đưa cho chúng nó là xong chuyện !
Nhờ thiên tai hàng năm các tập đoàn ăn xin đều làm ăn phát đạt. Biết rằng người nước ngoài cũng như các tổ chức quốc tế sẵn sàng giúp đở nạn nhân Việt Nam, do đó từ trung ương đến địa phương chúng tranh nhau dựng thêm những hội từ thiện, nhà may mắn, làng tình thương… một mặt làm mẫu trình diễn với quốc tế, chụp hình quảng cáo đồng thời đào tạo một số cán bộ từ trong nước ra đến hải ngoại với mục đích móc túi người Việt Tự Do và phá rối cộng đồng. Chúng giở trò láu cá bằng cách lợi dụng lòng nhân đạo, tình đồng hương để xin tiền mà còn tạo cơ hội quấy rối cộng đồng nước ngoài và cờ Quốc Gia Vàng Ba Sọc Đỏ. Mới đây không lâu, một số cố đạo áo đen, sư thích đỏ ruột được phép ra nước ngoài moi tiền con chiên Phật tử, nhưng cái trò ma giáo vẫn không quên là yêu cầu những nơi chúng đến không được treo cờ Quốc Gia… Thế thì đi ăn xin mà lại chưởi cha người ta nữa thì chỉ có loài thú vô học mới đem cái ngu ngốc của chúng ra áp dụng tại các quốc gia tự do ở Âu Mỹ. Nhưng trò khốn nạn nầy vẫn được vài nhóm cò mồi sống bám đáy quần cọng sản dụ được một số người nhẹ dạ ở hải ngoại. Thế mới lạ !
Tiến thêm một bước nữa là chính bọn cầm quyền đích thân ra nước ngoài ăn xin, các chuyến đi đều do những tên số một số hai trong cái gọi là nhà cầm quyền dẫn đầu. Thay thế bị gậy bằng áo veste, cà vạt, cặp da… ngồi chật cả chuyến bay rồi tiền hô hậu ủng ra ngoại quốc không ngoài mục đích van lạy quốc tế vào Việt Nam đầu tư cứu đói. Đặc biệt tên cầm đầu còn xử đụng một chiêu bài có một không hai trong lịch sử quảng cáo của nhân loại. Vì lo sợ không ai thèm đem tiền của đến cho bọn chơi trò bài ba lá, tên trưởng đoàn cũng là "vua" hiện giờ của Việt Nam, đóng vai ma cô đem gái ra dụ những tên già hảo ngọt thích của lạ. Nó mời gọi mọi người nên đến Việt Nam đầu tư vì tại đây có nhiều gái đẹp, tha hồ mà…! Mấy trường đại học chuyên về quảng cáo, kinh tế, tài chánh và đầu tư trên thế giới nên cấp ngay cho tên ma cô nầy bằng ‘tiến sĩ cò mồi’ để thay cái bằng ‘tiến sĩ cầu muối’ mà nó đã chôm chỉa được.
Vừa bước vào thế kỷ 21 mà những bộ óc của ‘đỉnh cao trí tuệ loài người’ cọng sản Việt Nam đã phát minh ra được nguyên tắc câu khách thần sầu quỷ khóc nầy thì trong vài năm nữa không biết chúng còn bao nhiêu chiêu để đem ra phô trương ở nước ngoài nữa đây !
Màn ‘vua’ đem gái ra kêu gọi mọi người đến Việt Nam thưởng thức xem chừng như các đại thần trong ổ chính trị không vừa ý nên chúng lại cho thi hành một trò mới : Dùng gái đẹp (lại cũng gái nữa !) đi xin thay cho bọn chúng : Cô Tim tóc vàng da trắng, sau một thời gian huấn luyện được các bang chủ đỏ cho ra ngoài với chiếc áo dài và vài giọt nước mắt. Thế là cả đám cò mồi bu vào tổ chức ăn có. Đồng bào hải ngoại nghe nói đến một cô gái ngoại quốc da trắng tóc vàng, hy sinh cuộc đời cá nhân để dấn thân cho các trẻ em nghèo khó tật nguyền tại Việt Nam thì ai cũng động lòng trắc ẩn. Có người cho rằng cô Tim chỉ cần nhỏ vai giọt nước mắt và ngậm miệng là đủ ăn tiền, ít ra cũng kiếm được vài triệu để đưa về cho quan thầy. Tại sao lại ngu ngơ tuyên bố hách xì xằng làm gì, đòi hạ cờ Quốc Gia xuống khi có mặt cô ta để bị cộng đồng xem như hủi và đuổi như đuổi tà ! Theo tôi cô Tim đâu ngu, có tuyên bố như vậy thì ít ra cũng hưởng mười phần trăm tiền thưởng của bang chủ. Nếu cô sinh viên balô ngày nào trở lại Thụy sĩ thì cuộc đời của cô cũng vắt giò lên đầu chạy ăn kiếm từng bữa súp bữa bánh mì, chứ đâu được như bây giờ, có tiền đầy túi, lên xe xuống ngựa ra nước ngoài du lịch như đi chợ !
Thành thật mà nói thì cọng sản đã thành công về trò ma giáo, bịp được một số người nước ngoài nhịn thuốc lá, nhịn ăn phở và vui vẻ trút hồ bao góp tiền cho bọn cái bang đỏ qua Pháp trên bốn chuyến bay để tổ chức một đêm dạ vũ, khoe khoang bằng cách đãi tiệc trên hai ngàn người tại Palais des Congrès (Porte Maillot- Paris 17) trong tháng vừa qua với phí tổn gần 20 triệu dollars ! Đồng bào hải ngoại hãy mở mắt ra mà xem, tiền mồ hôi của mỗi đồng hương đóng góp chưa mua được một điếu xìgà cho chúng !
Qua những sự việc trên, bây giờ thì cả thế giới mới ngã ngửa ra nghề ăn xin của cái xứ gọi là ‘đỉnh cao trí tuệ loài người’ và ‘chiếc nôi của nhân loại’ đúng thật là siêu việt !
Đinh Lâm Thanh
Paris 30.11.2008
http://www.vietland.net/main/showthread.php?t=4118
---
Thursday, December 04, 2008
Tuesday, December 02, 2008
Buổi hội thảo về bối cảnh đấu tranh hiện tại và tâm thức Việt Nam
Buổi hội thảo về bối cảnh đấu tranh hiện tại và tâm thức Việt Nam
Mai Ly
30/11/2008
Trưa Chủ Nhật 29/11/2008, trời Sydney đẹp.
Qua nay thời tiết bất thường. Khi thì cơn nóng bức oi ả đầu hè bao trùm cả một không gian ngột ngạt. Lúc thì gió thổi ào ào, kèm theo những cơn mưa xối xả, lạnh buốt thấu xương. Gần 2 giờ trưa, giờ bắt đầu buổi hội thảo, bầu trời mát dịu hẳn, nắng ấm chiếu ngọt ngào trên tấm bảng màu vàng có ghi “Chào Mừng Quan Khách” tại cửa hội trường Cabramatta Community Hall, vùng Cabramatta, thủ phủ người Việt tại tiểu bang New South Wales. Hai lá cờ Úc Việt hai bên tấm bảng phất phới tung bay, ngạo nghễ trong ánh nắng chan hòa, báo hiệu cho một buổi hội thảo thân tình, cởi mở và bổ ích, đem lại những câu trả lời thỏa đáng cho nhiều câu thắc mắc mà đề tài trong thông báo đã nêu:
"Bối cảnh đấu tranh hiện tại.
Phát huy sức mạnh Cộng đồng Người Việt Hải ngoại
để góp phần chấm dứt chế độ độc tài Cộng sản biến thái”
Từng người, từng người lần lượt đến, với tâm trạng khắc khoải lo âu trước hiện tình đất nước. Kìa một anh, một chị trung niên thường hay tham dự các sinh hoạt cộng đồng, rồi một nhóm bạn trẻ đi với nhau hoặc đi với cha mẹ, rồi một bà lão có đến ngoài 90, lại có vài bác cao niên. Lại có cả những thầy cô giáo, những văn nghệ sĩ, những nhà biên khảo. Đương nhiên có đại diện Ban Chấp Hành Cộng Đồng Người Việt Tự Do, đại diện các Hội Đoàn, Đoàn Thể trong cộng đồng và các anh chị đại diện các cơ quan truyền thông Việt ngữ.
Vào lúc chào cờ mở đầu chương trình thì phòng hội thảo đã chật ních với khoảng 200 người. Trong bối cảnh mỗi con tim Việt Nam đều hướng tìm về quê mẹ để đi tìm một tâm thức Việt Nam, bài quốc ca vang lên trong bùi ngùi, xúc động. Có người nhớ lại bản tin gần đây bên Hoa Kỳ về việc có những người nhẫn tâm đòi không treo cờ vàng, không hát quốc ca mà vẫn đòi moi tiền của người tỵ nạn dưới danh nghĩa làm việc từ thiện, mà cảm thấy vừa thương mến lá cờ hơn và vừa cương quyết giữ vững lá cờ chính nghĩa hơn nữa.
Mở đầu phần hội thảo, Bà Tuệ Vân, một thành viên trong ban biên tập của trang điện tử Tâm Thức Việt, đến từ Hoa Kỳ, đã vắn tắt đưa cử tọa ngược dòng lịch sử từ thời ngàn năm nô lê giặc Tàu, gần trăm năm đô hộ giặc Tây, cho tới bao nhiêu biến đổi điêu linh của đất nước hiện nay. Câu hỏi được đặt ra là: có chất xúc tác nào đã làm cho người Việt Nam mọi miền đất nước đứng vững đến ngày nay, quyết không thua những kẻ đàn áp, đầy đọa dân mình? Có gì làm cho suốt hơn 30 năm sống tại hải ngoại, người Việt Nam luôn biểu tình đả đảo CSVN, giữ vững ngọn cờ chính nghĩa? Có người gọi đó là do truyền thống Việt Nam, tinh thần dân tộc, tính chất Việt Nam và gần đây còn gọi là con đường dân tộc, đạo Việt Nam hay quốc đạo. Bà Tuệ Vân thì gọi đó là tâm thức Việt Nam, bao gồm tâm tư, tiềm thức trong mỗi người Việt Nam, là những biểu hiện tập thể trước hiện trạng nhức nhối cho người dân Việt Nam. Đó còn là niềm mong ước thực hiện giấc mơ cơm no áo ấm, nhân quyền, dân chủ cho Việt Nam. Do đó, hiện nay hơn bao giờ hết, tâm thức Việt Nam có tác dụng ảnh hưởng đến cơ chế chính trị độc tài trong nước, đến vận mệnh dân tộc và đến sự ra đi của tập đoàn lãnh đạo CSVN. Về định nghĩa của chữ Tâm Thức Việt Nam, một vị trong cử tọa vào cuối buổi hội thảo đã bổ túc thêm một cách giản dị rằng: Tâm thức là tâm không ngủ, tâm không mơ màng, nhưng thức và tỉnh để hiểu tình trạng hiện nay, để làm những công việc đúng, có lợi cho dân tộc Việt Nam, chứ đừng mơ hồ đi sai đường lối, cụ thể là để phân biệt được việc từ thiện nào nên làm, và việc từ thiện nào không nên làm, phân biệt được cái gì đem lại lợi ích thực sự cho dân mình và cái gì chỉ làm lợi trong hiện tại nhưng vô tình làm hại về sau vì sẽ kéo dài sự thống trị của CSVN.
Sau tâm tình của bà Tuệ Vân, Bác sĩ Trần Xuân Ninh đã nói về bối cảnh đấu tranh hiện tại mà đặc tính nổi bật là mang nhiều ngộ nhận, nhan nhản những lý luận khỏa lấp, mà bác sĩ gọi là quỷ biện. Ví dụ như: nhiều người cho rằng Mỹ, ngoại quốc sẽ giúp nước Việt Nam có tự do dân chủ, hoặc cho rằng Việt cộng nay đã thay đổi rồi, vì chúng sợ bị tiêu diệt nên từ từ sẽ có dân chủ, nhất là khi giới già nua không còn nữa và giới trẻ, đặc biệt là du sinh, sẽ thay thế với tinh thần rộng rãi hơn vì được học hỏi được từ nước ngoài. Theo diễn giả, đó chỉ là ngụy biện, quỷ biện. Không có nước ngoài nào giúp Việt Nam mà không có lợi cho họ, và, còn cộng sản là còn độc tài đảng trị, không có dân chủ đích thực được. Chúng ta không thể mơ hồ về điều này.
Bối cảnh đấu tranh hiện nay rất phức tạp, không như thời chiến tranh lạnh, bạn thù rõ ràng. Hiện nay những ngụy luận làm cho người ta suy nghĩ sai nên hành động sai. Sự thật xấu xa bị che dấu khiến cho người ta lượng giá sai và tiếp tục hành động sai nên rất tai hại.
Trong bối cảnh trên, việc loại bỏ người nọ người kia là không nên, nếu điều họ làm đích thực phục vụ cho con người Việt Nam, nhưng phải đề cao cảnh giác trước âm mưu xâm nhập của CSVN, vì CSVN không bao giờ làm gì tốt cho dân mình. Họ có làm chăng cũng chỉ là để thủ lợi cho họ, kéo dài sự thống trị của họ chứ chẳng phải họ lo cho dân. Đấu tranh phải nhìn đường dài, chớ nhìn những ích lợi trước mắt mà quên đi âm mưu của CSVN.
Đối với người Việt Nam hải ngoại, việc làm trước mắt là giữ vững cộng đồng hải ngoại, dứt khoát không để CSVN len lỏi vào. Hiện tượng Madison Nguyễn ở Hoa Kỳ là một ví dụ Khi ra tranh cử thì cô tỏ vẻ sát cánh với cộng đồng nhưng khi được ghế nghị viên thì lại đi ngược lại nguyện vọng của cộng đồng, và cô đã bị phản đối. Dứt khoát người Việt tại San Jose không để cho cô ngồi yên trong chức vụ dân cử. Ngay cả đối với cộng đồng cơ chế trong cộng đồng người Việt, mặc dù ở Úc, Cộng Đồng cơ chế rất vững mạnh với các ban chấp hành liên bang và tiểu bang được bầu, nhưng nếu có biểu hiện đi sai đường lối thì người dân cũng có thể nói thẳng và không để cho làm sai. Các vị đại diện trong Cộng Đồng là những vị nhiệt tình, nhưng cũng có vài người có khi sa vào ngộ nhận nên trở thành thời cơ. Để tránh điều này, người dân nếu thấy sai thì nên nói thẳng.
Trong buổi hội thảo, nhiều câu hỏi được cử tọa đặt ra, rất chân tình, cởi mở.
Một vị cử tọa nêu thắc mắc rằng: trước tình trạng Trung Quốc đang xâm lấn Việt Nam thì ta có nên kết hợp với nhà nước để đánh Trung Quốc không?
Bằng một lối dẫn giải ngắn gọn, bác sĩ Trần Xuân Ninh kể lại việc khi quân Nguyên ngày xưa mang quân sang đánh nước ta, Trần Hưng Đạo tuyên bố: Phải đánh đến cùng. Và quân ta đã thắng. Nay chính phủ trong nước hèn yếu, không đánh, không chống cự, không đòi lại, thì làm sao mình đánh? Nhà nước đó có muốn lấy lại đâu? Họ còn đang ve vãn Trung Quốc để giữ vững quyền hành của họ mà. Chỉ có cách dẹp nhà nước đó đi, làm sao cho có một nhà nước chịu đánh, cương quyết giữ gìn bờ cõi thì mình mới lấy lại non sông đã mất.
Một vị thao thức đã hỏi: Làm sao cho những người đi sai, đi chệch đường lối, hiểu được những điều bác sĩ nói. Một cách dí dỏm, bác sĩ Trần Xuân Ninh đã nêu lên việc: ở Úc đây có nhiều đài phát thanh, băng tần AM, FM v.v...Người muốn nghe thì vặn lên đúng băng tần, nhưng người không muốn vặn băng tần đó thì không nghe được, nhưng băng tần đó vẫn có sẵn.
Khi được hỏi rằng các tổ chức đấu tranh tại hải ngoại, sao không đoàn kết để tạo sức mạnh, bác sĩ Trần Xuân Ninh trả lời rằng: Mục tiêu chung là chống cộng. Mỗi tổ chức có sở trường và sở đoản riêng, anh này giỏi về vận động quần chúng, anh kia giỏi về vận động quốc tế. Ban nhạc cũng có người đánh đàn, kẻ đánh trống. Quân đội cũng có hải lục không quân khác nhau nhưng cùng một mục tiêu là chống cộng.
Một bạn trẻ hỏi làm sao giúp giới trẻ ý thức và tham gia vào cuộc đấu tranh chung. Bác sĩ Trần Xuân Ninh cho biết: bắt đầu từ gia đình, người trẻ phải lắng nghe, bậc cha mẹ nên giải thích và hướng dẫn. Hai bên phải sẵn sàng đối thoại với nhau. Người trẻ nên tham gia các sinh hoạt cộng đồng. Khi một người trẻ nhìn ra vấn đề sẽ nói với bạn bè.
Một câu hỏi khác về vai trò của đặc tập Tâm Thức Việt Nam đã được trả lời như sau: Đặc tập lãnh nhận vai trò trong lãnh vực truyền thông, dựa trên tâm thức của người Việt Nam, mà nêu lên những ngộ nhận, những ngụy luận trong giai đoạn đấu tranh nhiều chuyển biến này, và đồng thời cũng đưa ra những lý luận thích hợp. Khi biết được điều nào đúng, và nên làm, thì mỗi người sẽ từ đó có những chọn lựa thích hợp, áp dụng cho từng cá nhân, từng hoàn cảnh để góp tay vào cuộc đấu tranh đem lại tự do no ấm cho dân tộc.
Như dự trù, buổi hội thảo chấn dứt lúc 5 giờ chiều cùng ngày. Bầu trời vẫn đẹp. Mọi người ra về trong niềm hân hoan, gần gũi, thân thương như cùng mang một tâm thức Việt Nam. Tâm tư vẫn nhớ:
- Bối cảnh hiện tại, đầy ngộ nhận, nên phải sáng suốt nhận ra đâu là đúng hướng, đâu là chệch hướng để đưa cuộc đấu tranh đến thắng lợi.
- Để phát huy sức mạnh của cộng đồng hải ngoại, cần phải thức tỉnh và thẳng thắn góp ý khi thấy những biểu hiện đi ngược lại nguyện vọng chính đáng của người dân
- Từ việc hiểu rõ sẽ dẫn đến việc thực hiện cho đúng điều cần làm, và do đó sẽ góp phần chấm dứt chế độ độc tài cộng sản biến thái.
Trên đường về, khoảng hơn 6g chiều, một cơn mưa đá đổ xuống. Mọi người đều tìm chỗ ẩn náu cho người và cho xe hơi. Mới nắng đẹp đó, tưởng là trời sẽ đẹp, nhưng rồi lại mưa, mà lại còn mưa đá. Ngộ nhận!
Mong rằng trang nhà www.tamthucviet.com sẽ giúp nhận diện những quỷ biện trong bối cảnh biến thái hiện nay, để người Việt Nam biết được điều gì phải làm để sớm mang lại no ấm, tự do, dân chủ cho người dân Việt Nam.
Văng vẳng bên tai câu nói thường tình của người Mỹ qua lời bác sĩ Trần Xuân Ninh trong buổi hội thảo: Bạn phải biết bạn đang làm gì – You have to know what you are doing - để khỏi làm sai mà vô tình đem họa cho dân.
---
Hình:
http://lyhuong.net/viet/index.php?option=com_content&view=article&id=483:483&catid=39:sinhhoatcongdong&Itemid=58
---
Mai Ly
30/11/2008
Trưa Chủ Nhật 29/11/2008, trời Sydney đẹp.
Qua nay thời tiết bất thường. Khi thì cơn nóng bức oi ả đầu hè bao trùm cả một không gian ngột ngạt. Lúc thì gió thổi ào ào, kèm theo những cơn mưa xối xả, lạnh buốt thấu xương. Gần 2 giờ trưa, giờ bắt đầu buổi hội thảo, bầu trời mát dịu hẳn, nắng ấm chiếu ngọt ngào trên tấm bảng màu vàng có ghi “Chào Mừng Quan Khách” tại cửa hội trường Cabramatta Community Hall, vùng Cabramatta, thủ phủ người Việt tại tiểu bang New South Wales. Hai lá cờ Úc Việt hai bên tấm bảng phất phới tung bay, ngạo nghễ trong ánh nắng chan hòa, báo hiệu cho một buổi hội thảo thân tình, cởi mở và bổ ích, đem lại những câu trả lời thỏa đáng cho nhiều câu thắc mắc mà đề tài trong thông báo đã nêu:
"Bối cảnh đấu tranh hiện tại.
Phát huy sức mạnh Cộng đồng Người Việt Hải ngoại
để góp phần chấm dứt chế độ độc tài Cộng sản biến thái”
Từng người, từng người lần lượt đến, với tâm trạng khắc khoải lo âu trước hiện tình đất nước. Kìa một anh, một chị trung niên thường hay tham dự các sinh hoạt cộng đồng, rồi một nhóm bạn trẻ đi với nhau hoặc đi với cha mẹ, rồi một bà lão có đến ngoài 90, lại có vài bác cao niên. Lại có cả những thầy cô giáo, những văn nghệ sĩ, những nhà biên khảo. Đương nhiên có đại diện Ban Chấp Hành Cộng Đồng Người Việt Tự Do, đại diện các Hội Đoàn, Đoàn Thể trong cộng đồng và các anh chị đại diện các cơ quan truyền thông Việt ngữ.
Vào lúc chào cờ mở đầu chương trình thì phòng hội thảo đã chật ních với khoảng 200 người. Trong bối cảnh mỗi con tim Việt Nam đều hướng tìm về quê mẹ để đi tìm một tâm thức Việt Nam, bài quốc ca vang lên trong bùi ngùi, xúc động. Có người nhớ lại bản tin gần đây bên Hoa Kỳ về việc có những người nhẫn tâm đòi không treo cờ vàng, không hát quốc ca mà vẫn đòi moi tiền của người tỵ nạn dưới danh nghĩa làm việc từ thiện, mà cảm thấy vừa thương mến lá cờ hơn và vừa cương quyết giữ vững lá cờ chính nghĩa hơn nữa.
Mở đầu phần hội thảo, Bà Tuệ Vân, một thành viên trong ban biên tập của trang điện tử Tâm Thức Việt, đến từ Hoa Kỳ, đã vắn tắt đưa cử tọa ngược dòng lịch sử từ thời ngàn năm nô lê giặc Tàu, gần trăm năm đô hộ giặc Tây, cho tới bao nhiêu biến đổi điêu linh của đất nước hiện nay. Câu hỏi được đặt ra là: có chất xúc tác nào đã làm cho người Việt Nam mọi miền đất nước đứng vững đến ngày nay, quyết không thua những kẻ đàn áp, đầy đọa dân mình? Có gì làm cho suốt hơn 30 năm sống tại hải ngoại, người Việt Nam luôn biểu tình đả đảo CSVN, giữ vững ngọn cờ chính nghĩa? Có người gọi đó là do truyền thống Việt Nam, tinh thần dân tộc, tính chất Việt Nam và gần đây còn gọi là con đường dân tộc, đạo Việt Nam hay quốc đạo. Bà Tuệ Vân thì gọi đó là tâm thức Việt Nam, bao gồm tâm tư, tiềm thức trong mỗi người Việt Nam, là những biểu hiện tập thể trước hiện trạng nhức nhối cho người dân Việt Nam. Đó còn là niềm mong ước thực hiện giấc mơ cơm no áo ấm, nhân quyền, dân chủ cho Việt Nam. Do đó, hiện nay hơn bao giờ hết, tâm thức Việt Nam có tác dụng ảnh hưởng đến cơ chế chính trị độc tài trong nước, đến vận mệnh dân tộc và đến sự ra đi của tập đoàn lãnh đạo CSVN. Về định nghĩa của chữ Tâm Thức Việt Nam, một vị trong cử tọa vào cuối buổi hội thảo đã bổ túc thêm một cách giản dị rằng: Tâm thức là tâm không ngủ, tâm không mơ màng, nhưng thức và tỉnh để hiểu tình trạng hiện nay, để làm những công việc đúng, có lợi cho dân tộc Việt Nam, chứ đừng mơ hồ đi sai đường lối, cụ thể là để phân biệt được việc từ thiện nào nên làm, và việc từ thiện nào không nên làm, phân biệt được cái gì đem lại lợi ích thực sự cho dân mình và cái gì chỉ làm lợi trong hiện tại nhưng vô tình làm hại về sau vì sẽ kéo dài sự thống trị của CSVN.
Sau tâm tình của bà Tuệ Vân, Bác sĩ Trần Xuân Ninh đã nói về bối cảnh đấu tranh hiện tại mà đặc tính nổi bật là mang nhiều ngộ nhận, nhan nhản những lý luận khỏa lấp, mà bác sĩ gọi là quỷ biện. Ví dụ như: nhiều người cho rằng Mỹ, ngoại quốc sẽ giúp nước Việt Nam có tự do dân chủ, hoặc cho rằng Việt cộng nay đã thay đổi rồi, vì chúng sợ bị tiêu diệt nên từ từ sẽ có dân chủ, nhất là khi giới già nua không còn nữa và giới trẻ, đặc biệt là du sinh, sẽ thay thế với tinh thần rộng rãi hơn vì được học hỏi được từ nước ngoài. Theo diễn giả, đó chỉ là ngụy biện, quỷ biện. Không có nước ngoài nào giúp Việt Nam mà không có lợi cho họ, và, còn cộng sản là còn độc tài đảng trị, không có dân chủ đích thực được. Chúng ta không thể mơ hồ về điều này.
Bối cảnh đấu tranh hiện nay rất phức tạp, không như thời chiến tranh lạnh, bạn thù rõ ràng. Hiện nay những ngụy luận làm cho người ta suy nghĩ sai nên hành động sai. Sự thật xấu xa bị che dấu khiến cho người ta lượng giá sai và tiếp tục hành động sai nên rất tai hại.
Trong bối cảnh trên, việc loại bỏ người nọ người kia là không nên, nếu điều họ làm đích thực phục vụ cho con người Việt Nam, nhưng phải đề cao cảnh giác trước âm mưu xâm nhập của CSVN, vì CSVN không bao giờ làm gì tốt cho dân mình. Họ có làm chăng cũng chỉ là để thủ lợi cho họ, kéo dài sự thống trị của họ chứ chẳng phải họ lo cho dân. Đấu tranh phải nhìn đường dài, chớ nhìn những ích lợi trước mắt mà quên đi âm mưu của CSVN.
Đối với người Việt Nam hải ngoại, việc làm trước mắt là giữ vững cộng đồng hải ngoại, dứt khoát không để CSVN len lỏi vào. Hiện tượng Madison Nguyễn ở Hoa Kỳ là một ví dụ Khi ra tranh cử thì cô tỏ vẻ sát cánh với cộng đồng nhưng khi được ghế nghị viên thì lại đi ngược lại nguyện vọng của cộng đồng, và cô đã bị phản đối. Dứt khoát người Việt tại San Jose không để cho cô ngồi yên trong chức vụ dân cử. Ngay cả đối với cộng đồng cơ chế trong cộng đồng người Việt, mặc dù ở Úc, Cộng Đồng cơ chế rất vững mạnh với các ban chấp hành liên bang và tiểu bang được bầu, nhưng nếu có biểu hiện đi sai đường lối thì người dân cũng có thể nói thẳng và không để cho làm sai. Các vị đại diện trong Cộng Đồng là những vị nhiệt tình, nhưng cũng có vài người có khi sa vào ngộ nhận nên trở thành thời cơ. Để tránh điều này, người dân nếu thấy sai thì nên nói thẳng.
Trong buổi hội thảo, nhiều câu hỏi được cử tọa đặt ra, rất chân tình, cởi mở.
Một vị cử tọa nêu thắc mắc rằng: trước tình trạng Trung Quốc đang xâm lấn Việt Nam thì ta có nên kết hợp với nhà nước để đánh Trung Quốc không?
Bằng một lối dẫn giải ngắn gọn, bác sĩ Trần Xuân Ninh kể lại việc khi quân Nguyên ngày xưa mang quân sang đánh nước ta, Trần Hưng Đạo tuyên bố: Phải đánh đến cùng. Và quân ta đã thắng. Nay chính phủ trong nước hèn yếu, không đánh, không chống cự, không đòi lại, thì làm sao mình đánh? Nhà nước đó có muốn lấy lại đâu? Họ còn đang ve vãn Trung Quốc để giữ vững quyền hành của họ mà. Chỉ có cách dẹp nhà nước đó đi, làm sao cho có một nhà nước chịu đánh, cương quyết giữ gìn bờ cõi thì mình mới lấy lại non sông đã mất.
Một vị thao thức đã hỏi: Làm sao cho những người đi sai, đi chệch đường lối, hiểu được những điều bác sĩ nói. Một cách dí dỏm, bác sĩ Trần Xuân Ninh đã nêu lên việc: ở Úc đây có nhiều đài phát thanh, băng tần AM, FM v.v...Người muốn nghe thì vặn lên đúng băng tần, nhưng người không muốn vặn băng tần đó thì không nghe được, nhưng băng tần đó vẫn có sẵn.
Khi được hỏi rằng các tổ chức đấu tranh tại hải ngoại, sao không đoàn kết để tạo sức mạnh, bác sĩ Trần Xuân Ninh trả lời rằng: Mục tiêu chung là chống cộng. Mỗi tổ chức có sở trường và sở đoản riêng, anh này giỏi về vận động quần chúng, anh kia giỏi về vận động quốc tế. Ban nhạc cũng có người đánh đàn, kẻ đánh trống. Quân đội cũng có hải lục không quân khác nhau nhưng cùng một mục tiêu là chống cộng.
Một bạn trẻ hỏi làm sao giúp giới trẻ ý thức và tham gia vào cuộc đấu tranh chung. Bác sĩ Trần Xuân Ninh cho biết: bắt đầu từ gia đình, người trẻ phải lắng nghe, bậc cha mẹ nên giải thích và hướng dẫn. Hai bên phải sẵn sàng đối thoại với nhau. Người trẻ nên tham gia các sinh hoạt cộng đồng. Khi một người trẻ nhìn ra vấn đề sẽ nói với bạn bè.
Một câu hỏi khác về vai trò của đặc tập Tâm Thức Việt Nam đã được trả lời như sau: Đặc tập lãnh nhận vai trò trong lãnh vực truyền thông, dựa trên tâm thức của người Việt Nam, mà nêu lên những ngộ nhận, những ngụy luận trong giai đoạn đấu tranh nhiều chuyển biến này, và đồng thời cũng đưa ra những lý luận thích hợp. Khi biết được điều nào đúng, và nên làm, thì mỗi người sẽ từ đó có những chọn lựa thích hợp, áp dụng cho từng cá nhân, từng hoàn cảnh để góp tay vào cuộc đấu tranh đem lại tự do no ấm cho dân tộc.
Như dự trù, buổi hội thảo chấn dứt lúc 5 giờ chiều cùng ngày. Bầu trời vẫn đẹp. Mọi người ra về trong niềm hân hoan, gần gũi, thân thương như cùng mang một tâm thức Việt Nam. Tâm tư vẫn nhớ:
- Bối cảnh hiện tại, đầy ngộ nhận, nên phải sáng suốt nhận ra đâu là đúng hướng, đâu là chệch hướng để đưa cuộc đấu tranh đến thắng lợi.
- Để phát huy sức mạnh của cộng đồng hải ngoại, cần phải thức tỉnh và thẳng thắn góp ý khi thấy những biểu hiện đi ngược lại nguyện vọng chính đáng của người dân
- Từ việc hiểu rõ sẽ dẫn đến việc thực hiện cho đúng điều cần làm, và do đó sẽ góp phần chấm dứt chế độ độc tài cộng sản biến thái.
Trên đường về, khoảng hơn 6g chiều, một cơn mưa đá đổ xuống. Mọi người đều tìm chỗ ẩn náu cho người và cho xe hơi. Mới nắng đẹp đó, tưởng là trời sẽ đẹp, nhưng rồi lại mưa, mà lại còn mưa đá. Ngộ nhận!
Mong rằng trang nhà www.tamthucviet.com sẽ giúp nhận diện những quỷ biện trong bối cảnh biến thái hiện nay, để người Việt Nam biết được điều gì phải làm để sớm mang lại no ấm, tự do, dân chủ cho người dân Việt Nam.
Văng vẳng bên tai câu nói thường tình của người Mỹ qua lời bác sĩ Trần Xuân Ninh trong buổi hội thảo: Bạn phải biết bạn đang làm gì – You have to know what you are doing - để khỏi làm sai mà vô tình đem họa cho dân.
---
Hình:
http://lyhuong.net/viet/index.php?option=com_content&view=article&id=483:483&catid=39:sinhhoatcongdong&Itemid=58
---
Báo SaigonTimes phỏng vấn BS Trần Xuân Ninh
Monday, December 1st 2008
6:06 PM
Phỏng vấn BS Trần Xuân Ninh
- Hữu Nguyên -
LGT: Bác Sĩ Trần Xuân Ninh là một trong số những nhân vật lãnh đạo cao cấp, có uy tín nhất của Mặt Trận ngay từ giai đoạn Mặt Trận mới thành lập. Nhờ ở tấm lòng son sắt với quê hương đất nước và tầm nhìn sáng suốt, BS đã kịp thời phát hiện ra đường lối chao đảo và "chệch hướng" đầy nguy hiểm của Trung Ương Đảng Việt Tân; đồng thời BS đã biết ứng xử một cách sáng suốt và thẳng thắn, vượt khỏi tình trạng bè phái núp bóng "dân chủ" trong đảng, để tiếp tục duy trì lập trường đấu tranh chống CS một cách kiên định và minh bạch, đúng theo đường lối cách mạng mà cố Chủ tịch Hoàng Cơ Minh đã vạch ra. Nhờ vậy, BS đã quy tụ được những thành viên trung kiên và sáng suốt của Mặt Trận, xứng đáng với danh xưng Việt Nam Canh Tân Cách Mạng Đảng; cùng sự kỳ vọng và tin tưởng của đông đảo người Việt yêu tự do. Nhân dịp BS tái ngộ Úc Châu vào cuối tuần này, SGT đã phỏng vấn BS qua email. SGT xin chân thành cảm ơn thì giờ quý báu của BS, và sau đây xin trân trọng giới thiệu cùng quý độc giả nguyên văn bài phỏng vấn.
*
SGT: Kính thưa BS, một trong những vấn đề quan trọng gây xôn xao dư luận hải ngoại trong thời gian một năm qua là hai xu hướng, hậu thuẫn và chống đối Giáo Chỉ số 9 được Đức Đệ Tứ Tăng Thống Thích Huyền Quang ban hành. Về xu hướng hậu thuẫn, ngày 10 tháng 11 năm 2007, GHPGVNTN Hải Ngoại Hoa Kỳ đã triệu tập một phiên họp bất thường tại chùa Bửu Môn, Texas, và tất cả hơn 100 tăng ni đã “đồng thanh quyết nghị triệt để khâm tuân Giáo chỉ số 9 của Đức Tăng thống Thích Huyền Quang”. Tại đại hội, Đại lão Hòa thượng Thích Hộ Giác, Chủ tịch Văn phòng II Viện Hóa Đạo kiêm Chủ tịch Hội đồng Điều hành Giáo hội Phật giáo Việt Nam Thống nhất Hải ngoại tại Hoa Kỳ đã tuyên bố: "Trước hiện tình pháp nạn bức thiết và vì sự tồn vong của Giáo Hội, vào ngày 08 tháng 9 năm 2007, Đức Đệ Tứ Tăng Thống Thích Huyền Quang đã ban hành Giáo Chỉ số 09 nhằm cứu nguy Giáo Hội. Cũng trong tinh thần trách nhiệm đó, Hòa Thượng Thích Quảng Độ, Viện Trưởng Viện Hóa Đạo đã ra Thông Bạch Hướng dẫn thi hành Giáo Chỉ của đức Đệ Tứ Tăng Thống để kiện toàn nhân sự và chấn chỉnh cơ cấu tổ chức các GHPGVNTN tại Hải ngoại”. Về vấn đề này xin hỏi BS 2 câu. Thứ nhất, tại sao việc ban hành Giáo Chỉ số 9 lại đóng vai trò quan trọng là cứu nguy Giáo Hội? Thứ hai, tại sao lại có nhu cầu “kiện toàn nhân sự và chấn chỉnh cơ cấu tổ chức các GHPGVNTN tại hải ngoại” khiến HT Thích Quảng Độ phải ra Thông Bạch Hướng dẫn Thi hành Giáo Chỉ số 9?
BS Trần Xuân Ninh (BS TXN): Câu hỏi tại sao việc ban hành giáo chỉ số 9 lại là nhằm cứu nguy giáo hội thì theo đúng phải để hỏi quý hoà thượng thượng tọa lãnh đạo giáo hội là những người có thẩm quyền và hiểu rõ thực trạng giáo hội. Và như thế thì mới chính xác. Câu trả lời của tôi do đó chỉ có tính cách phân tích, nhận định dựa vào điều tôi hiểu biết do theo dõi tình hình đấu tranh mà thôi. Không đi vào chi tiết, nhưng có một điều rõ ràng là trong hàng giáo phẩm giáo hội PGVNTN tại hải ngoại đã có những khác biệt trong tư tưởng do hậu quả của chính sách tôn giáo đổi mới của CSVN biến thái.
Vắn tắt thì sự đổi mới này là thay thế chủ trương thời toàn trị hoàn toàn xoá bỏ và ngăn cấm mọi hình thức sinh hoạt tôn giáo (vì lời dậy của thánh kinh Cộng sản tôn giáo là thuốc phiện, và vì bản chất vô thần duy vật của CS) sang chủ trương khai thác tối đa tính xoa dịu của tôn giáo, nghĩa là khuyến khích mê tín, trốn lánh cuộc đời, lấy thái độ tiêu cực, giống như kiểu khuyên bảo thất tình thì đi tu đi. Tức là cho phép và ngay cả khuyến khích nâng đỡ các hình thức thờ cúng, dị đoan. Hai biện pháp đã được thi hành: một là xử dụng các tu sĩ cũ đã được “cải tạo”, thành lập các giáo hội quốc doanh, hai là huấn luyện các cán bộ trẻ và cho phép xuất ngoại tu học. Trong trường hợp Phật giáo, sự tiếp xúc với các tăng sĩ trong nước đã tạo nên những thay đổi trong suy nghĩ của một số tăng sĩ hải ngoại. Và câu hỏi đặt ra cho họ là có cần đấu tranh hay quan tâm đến các khổ nạn ngoài đời hay không, khi mà các hình thức cúng quải đã được cho phép và tăng sinh được cho ra ngoại quốc tu học, để trở về hành nghề tu sĩ, chủ yếu thi triển đường lối ma túy [như CS xuyên tạc] của tôn giáo, lôi ngưòi ta quên khổ đời này, ngóng tới đời sau, mặc cho chế độ tự tung tự tác. Giáo chỉ số 9 của cố tăng thống THQ công khai thông báo ngắn gọn cái tình trạng này, để hắc bạch phân minh: Một là theo đường lối ma túy của nhà nước lánh đời, hai là thực hành bồ tát thừa, cứu khổ ngay tại đời này, chứ không tìm yên ổn ở đời sau. Đường lối thứ hai này là quan điểm của giáo hội PGVNTN do hoà thượng Thích Quảng Độ lãnh đạo hiện nay, theo tinh thần Phật giáo Việt Nam từ thời Điều Ngự Giác Hoàng Trần Nhân Tông mà tôi hiểu.
Sau khi đã thấy rõ tình hình như trên thì tức là đã có câu trả lời cho câu hỏi thứ hai, “tại sao lại có nhu cầu “kiện toàn nhân sự và chấn chỉnh cơ cấu tổ chức các GHPGVNTN tại hải ngoại” để HT Thích Quảng Độ phải ra Thông Bạch Hướng dẫn Thi hành Giáo Chỉ số 9.”
SGT: Về xu hướng chống đối Giáo Chỉ số 9, khoảng hơn 100 tăng ni khác đã ra bản Tuyên Bố Chung, trong đó có đoạn: “Kể từ khi Giáo Chỉ số 9 của Viện Tăng Thống và Thông Bạch Hướng Dẫn Thi Hành Giáo Chỉ này của Viện Hóa Đạo GHPGVNTN ban hành, Phật Giáo Việt Nam tại hải ngoại đã rơi vào một cuộc khủng hoảng trầm trọng chưa từng có trong lịch sử.” Thưa BS, nguyên uỷ sâu xa nào khiến các vị tăng ni này tuyên bố như vậy?
BS TXN: Như tôi đã trình bầy ở trên, khi mà đã có những suy nghĩ khác, tạm gọi là những suy nghĩ thời cơ trong hàng tăng sĩ hải ngoại, thì khủng hoảng là từ đó. Giáo chỉ số 9 chỉ công bố ra cho mọi giới đồng bào đều biết, chứ không phải là giáo chỉ số 9 gây ra khủng hoảng. Những luận cứ trong Tuyên bố Chung, đọc cho kỹ, chỉ là cố níu lấy cái danh hiệu GHPGVNTN để che giấu sự thay đổi suy nghĩ, trở thành thời cơ tiếp cận với giáo hội quốc doanh. Theo tôi, nếu thực sự hoằng dương Phật pháp theo tinh thần Phật giáo VN, thực hành sống theo tinh lý Phật pháp, thì chẳng cần nói gì cả. Đồng bào và Phật tử sẽ thấy rõ.
SGT: Trong một bản tin do Văn Phòng Thông Tin Phật Giáo tại Paris phổ biến có xác định, trong số hơn 100 vị tăng ni ký tên trong bản Tuyên Bố Chung, không tán thành Giáo Chỉ Số 9 của Viện Tăng Thống và Thông Bạch Hướng Dẫn Thi Hành Giáo Chỉ của Viện Hóa Đạo GHPGVNTN, chỉ có một số rất ít thuộc GHPGVNTN. Như vậy, số còn lại nếu không thuộc GHPGVNTN thì thuộc giáo hội nào, thưa BS? Và điều này có liên quan gì đến việc hàng trăm tăng ni Phật Giáo Quốc Doanh được một số vị tăng ni hải ngoại bảo lãnh với sự cho phép xuất cảnh của CSVN trong thời gian mấy chục năm qua?
BS TXN: Đúng rằng chỉ có một số rất ít trong số hơn 100 tăng ni ký tên là thuộc GHPGVNTN. Những người này thuộc các chùa, các thầy tổ và các chư huynh đệ khác nhau, không chung cung cách suy nghĩ, chỉ có một mẫu số chung là hành nghiệp tăng sĩ, nhưng ngay cả cách tu trì thì cũng khác nhau. Trong số này tôi không biết hết những sư ni trong nước được các tăng sĩ hải ngoại bảo lãnh ra cho tu học và giảng pháp. Nhưng mà tôi biết một số tăng sĩ tên tuổi của GHPGVNTN có can dự vào việc bảo lãnh này, và có nhiều người đi đi về về VN nhiều lần. Ngoài ra thì cũng có những chùa lớn được xây dựng hay tu bổ mà nguồn tiền thì không rõ ràng.
SGT: Thưa BS, việc một số vị tăng ni hải ngoại bảo lãnh một cách có hệ thống hàng trăm tăng ni Phật Giáo Việt Nam (là Phật Giáo Quốc Doanh do CSVN nặn lên) được nhà cầm quyền CS duyệt xét và cho phép xuất ngoại, là sự dại dột hay là sự xảo quyệt của CSVN?
BS TXN: Khó mà có thể nói là rõ ràng là “dại dột hay sự xảo quyệt của CSVN” như câu hỏi đặt ra. Bởi vì muốn trả lời thì phải hiểu là các vị bảo lãnh có mục đích gì để làm chuyện đó. Sẽ có người biện minh rằng bảo lãnh cho tăng sinh ra tu học thì họ sẽ thành đệ tử của mình và nghe theo mình. Như thế tức là mình có thêm vây cánh để truyền đạo, mà VC thì sẽ mất người. Và có thể sẽ khoe thêm rằng thế là CS thua, vì ta có thêm người tu!!
Ngược lại nếu nghĩ rằng hoằng dương Phật pháp bằng cách dậy dỗ cho đệ tử quên đời, hành thiền cho nhiều, tụng kinh cho nhiều để hết khổ, thì tức là dù muốn dù không cũng làm cái công việc khuyến dụ đệ tử bỏ trách nhiệm ở đời, mà tìm niết bàn ở mãi đâu đâu, ngược lại tinh thần của một câu kệ mà tôi nghĩ rằng tăng sĩ nào cũng biết, là: “lánh đời để tìm niết bàn thì chẳng khác gì tìm sừng con thỏ” (ly thế trục niết bàn, tức như tầm thố giác).
SGT: Gần đây tại Úc, đã xảy ra hai sự kiện khiến cộng đồng người Việt hải ngoại quan tâm là cuộc triển lãm “Phở Chó” tại Perth, Tây Úc; và hội chợ mệnh danh “Taste Vietnam” tại Brisbane, Queensland. BS đánh giá hai sự kiện này thế nào?
BS TXN: “Phở Chó” là một kế hoạch triển lãm văn hoá dựa trên mẫu số chung là “yêu phở” (món ăn đặc biệt VN) và nhân đó thì có một số hình ảnh tuyên truyền cho CS, giải thích bóp méo những câu quần chúng mỉa mai CS (phở không người lái), đồng thời bôi xấu cộng đồng hải ngoại bằng những hình nộm chó và các lá cờ vẽ lên đó. Những triển lãm này do vài cá nhân thân CS âm thầm thực hiện ở Sydney và Melbourne và bị lộ khi sang đến Perth, cho nên không đẩy xa hơn được nữa như dự tính. Còn chuyện Taste Vietnam mới đây thì là một sinh hoạt chính trị có đỡ đầu của sứ quán CS, và do du sinh cán bộ làm với sự tiếp tay của một số thành phần chính trị thời cơ. Taste Vietnam cũng bị lộ, và kết quả thì chúng ta đã biết ra sao rồi. Taste Vietnam đã được âm thầm thực hiện ở đại học Stanford, California và khi đưa sang Brisbane thì bị bể. Với hai sự việc này, tôi thấy rằng đồng bào hải ngoại rất tinh, và đối phó một cách hiệu quả với những toan tính để bình thường hoá sự có mặt của chế độ CHXHCNVN ở hải ngoại
SGT: Những năm gần đây tại VN thấy xuất hiện nhiều người, nhiều tổ chức mệnh danh là nhà dân chủ, tổ chức dân chủ. Nhưng ngoài những vị lãnh đạo nổi tiếng, có uy tín như Hoà Thượng Thích Huyền Quang, Thích Quảng Độ, LM Nguyễn Văn Lý,... còn hầu hết đều không được dân chúng trong nước ủng hộ hoặc biết tới, mặc dù chế độ CS hiện nay quá tàn nhẫn và độc tài, trong khi lòng dân hiện nay ai ai cũng chán ghét cộng sản. Vậy theo BS, đâu là nguyên nhân khiến người dân trong nước thờ ơ? Phải chăng người dân trong nước không tin tưởng vào đường lối đấu tranh có tính cách thỏa hiệp với CS của những tổ chức đó, hay vì người dân cho rằng họ là những tổ chức đấu tranh dân chủ cuội, hay cả hai?
BS TXN: Người dân nước nào nói chung thì cũng thờ ơ với vấn đề chính trị, mà chỉ quan tâm đến những vấn đề trực tiếp dính líu đến cuộc sống của mình như kiếm tiền, hưởng lạc, vân vân...
Người Mỹ, người Anh hay người Việt trong nước và người Việt hải ngoại đều tương tự thế cả. Trong nước lại còn thêm yếu tố nguy hiểm, là bị trấn áp, tù đầy mà tối thiểu thì cũng là làm phiền hà khó dễ.… Tuy nhiên ở đâu cũng có một số người quan tâm đến dân tộc, đất nước, xã hội và một thiểu số tham dự vào những vấn đề chính trị cách này hay cách khác để tìm cách cải sửa những sai sót. Những người này trong nước dĩ nhiên là muốn đấu tranh, muốn làm một cái gì, nhưng mà họ dư sức thấy rằng cái lối hô hào đấu tranh bất bạo động và công khai thoả hiệp là vô lý, không khả thi và nguy hiểm cho nên họ không dại gì mà tham dự. Khi mà dân chúng thấy những kêu gọi vô lý như vậy thì câu hỏi nẩy ra sẽ là phải chăng đấy là đấu tranh cuội, đấu tranh cò mồi? Ngoài ra người ta thấy rằng các nhà kể là đấu tranh này không có mặt ở những nơi mà họ kêu gọi hải ngoại tiếp tay như biểu tình giúp đỡ dân oan, ủng hộ đòi đất Thái Hà, ủng hộ những đòi hỏi của GHPGVNTN, vân vân...… cho nên khó mà họ được để ý tới, chưa nói gì đến sự ủng hộ.
SGT: Dư luận cho rằng, CSVN hiện nay đang cần những tổ chức dân chủ cuội, đối lập bù nhìn, để đánh bóng cho chế độ, tạo cho chế độ CSVN lớp son phấn không độc quyền cai trị, mở màn cho những tổ chức chính trị thời cơ đi đến lèo lái cộng đồng hòa hợp hòa giải với CS. Về vấn đề này, xin hỏi BS hai câu. Một, thế nào là một tổ chức chính trị thời cơ? Hai, làm thế nào để có thể ngăn chặn ảnh hưởng của những tổ chức chính trị thời cơ trong chính giới bản xứ, nhất là khi có những chính trị gia thời cơ bản xứ sẵn sàng thỏa hiệp với CS, tung hứng với những tổ chức chính trị thời cơ trong cộng đồng người Việt hải ngoại?
BS TXN: Một nhà chính trị thời cơ hay một tổ chức chính trị thời cơ là người hay tổ chức cứ nay xoay theo chỗ này, mai quay qua chỗ khác để bám vào đó, mà không bám vào đâu được cả vì không có sức để bám vào hay là bị gạt ra. Họ như thế là vì không có chủ trương đường lối gì cả, hay nói cho đúng thì chỉ có đường lối “ăn theo”. Điều này khác với chuyện chủ động “nắm bắt thời cơ”, nghĩa là nhân hoàn cảnh thuận tiện thì tích cực nắm lấy và tạo xoay chuyển. Khi mà chủ động khai thác được thời cơ như thế thì thành công là chắc chắn. Cho nên hai chữ thời cơ là dùng để chỉ những người hay những tổ chức bất tài bất lực và thất bại trong những xoay chuyển. Nắm lấy được thời cơ mà thành công thì cũng là người hành xử thời cơ, nhưng không bị gọi là thời cơ!
Câu hỏi thứ hai “làm sao ngăn chặn ảnh hưởng của những tổ chức chính trị thời cơ trong chính giới bản xứ, sẵn sàng thoả hiệp với CS” thì tôi xin có ý kiến như thế này. Là xin hãy cứ nhìn vào trường hợp Madison Nguyễn ở San Jose, California. Có tổ chức thời cơ đã theo Madison để mà lung lạc chính giới bản xứ, nhưng mà rồi cũng thua, và bể mặt, vì họ không có sức. Họ có không tới một trăm ngoe và họ hàng bạn hữu, trong khi đồng bào là cả chục ngàn. Bài học là gì? Là sức mạnh quần chúng. Sức mạnh này rất quan trọng ở các nước tự do dân chủ chúng ta đang sống để mà có thể ảnh hưởng đến các chính giới điạ phương.
SGT: Khoảng 5 năm trở lại đây, tại hải ngoại, một số vị lãnh đạo tinh thần, cộng đồng, hội đoàn, đoàn thể hay đảng phái,... đã núp dưới chiêu bài đấu tranh, viết thư cho các nhà lãnh đạo CSVN để xin xỏ điều này, điều nọ. Xin BS phân tích những việc làm được coi là “XIN và CHO” của những người đó, có đúng thực sự là những đấu tranh đòi hỏi dân chủ hóa cho VN hay chỉ là nhằm hợp thức hóa vai trò lãnh đạo của CSVN tại hải ngoại?
BS TXN: Câu hỏi này đã tự nó có câu trả lời rồi, vì bản chất đã là “xin và cho” thì làm sao còn gọi là đấu tranh? Đã nộp đơn “xin/ cho” thì tức là công nhận cái thế giải quyết của chính phủ đó rồi, và như thế thì hiển nhiên đó là hợp thức hoá vai trò lãnh đạo của chế độ CSVN tại hải ngoại này rồi, chứ còn có thể nói khác gì được nữa? Còn như nếu mà nhất định bảo nộp đơn cho nhà nước CSVN để “xin và chờ được cho” là đấu tranh, thì đó là cái tinh thần gì chắc các quý vị hẳn là phải biết nếu có đọc chuyện kiếm hiệp Vi Tiểu Bảo của Kim Dung. Vi Tiểu Bảo là con của một cô gái giang hồ hạng chót đi làm thằng hầu cho vua, mà mỗi khi phải nói lời kính trọng với vua như “muôn tâu hoàng thượng” thì trong lòng lại tự nhủ để an ủi rằng mình đang nói “cái thằng chó đẻ này!”.
SGT: Trong bối cảnh đấu tranh tại hải ngoại hiện nay, mọi người nhận thấy một số cá nhân, tổ chức, bí mật tiếp xúc với cộng sản, để có những thỏa hiệp, những tung hứng, những nguỵ tạo, nặn ra những “chiến thắng giả” nhằm đánh lừa đồng hương. BS thấy việc làm này sẽ tạo nên những nguy hiểm nào cho cuộc đấu tranh chống CSVN của người Việt hải ngoại?
BS TXN: Tôi không thấy những việc “đi chui” như vừa nói có nhiều nguy hiểm lắm. Nó chỉ có tác dụng xấu khi đồng bào không quan tâm, mặc kệ ai muốn làm gì thì làm. Nhưng mà như tôi thấy thì đồng bào không như thế. Đồng bào lên tiếng mạnh mẽ, không phải ở một điạ phương mà ở nhiều điạ phương. Và như thế thì những toan tính sai trái sẽ bể. Cái lối đấu tranh kiểu đơm đó như vậy sẽ không thể hiệu nghiệm trong những xã hội tự do và dân chủ chúng ta đang sống. Và cái ý thức đấu tranh của tập thể chỉ có gia tăng chứ không có giảm. Kết quả là những cá nhân định nhân danh tập thể mà nói bậy làm bậy sẽ phải lui.
SGT: BS có ý kiến gì về làn sóng du sinh Việt Nam lên đến hàng chục ngàn tại những quốc gia có người Việt định cư? Mối quan hệ giữa du sinh VN và cộng đồng người Việt, nhất là giới sinh viên học sinh con em của người Việt, sẽ như thế nào trong những năm tới?
BS TXN: Số du sinh lên cao hàng chục ngàn người là hệ quả tất nhiên của hai sự kiện chính thức sau: VN được nhận làm đối tác chính thức trên thị trường thế giới qua việc được vào WTO, và các nước Tây phương coi chuyện cho du sinh VN vào du học là một chính sách có lợi cho chuyện khai thác thị trường to lớn 80 triệu dân năng động VN. Tuy nhiên, cũng còn một yếu tố khác nữa quan trọng liên hệ đến vấn đề tham nhũng tại Việt nam, làm cho số du sinh nhiều như thế. Đó là con số những thanh niên VN đút lót để được giấy tờ đi du học nhưng thực chất là để đi làm kiếm tiền về giúp gia đình. Ở Úc, nhiều năm trước đây đã có hiện tượng này. Ở Mỹ thì mới vài năm gần đây thôi. Con số tiền hối lộ để một thanh niên nông thôn, bất kể trình độ học ra sao, có chứng chỉ và học bạ cần thiết để xin được một cái trường bên Mỹ cấp giấy nhận cho vào học để rồi có thông hành xuất ngoại du học, là trên dưới 10 ngàn đô la. Những người này thật là rất khổ, họ làm đủ nghề chui, lương hạ, để có tiền gửi về trả nợ số 10 ngàn đô la mà bà con đã cầm cố nhà đất, tài sản để giúp cho đi. Ngoài số du sinh hờ này chiếm khá đông thì thành phần còn lại có một số nhỏ là con nhà khá giả vì xoay xở khéo, hay vì học khá đi du học để thăng tiến cá nhân. Vai trò của những người này ra sao và ước vọng của họ ra sao thì ta có thể biết cả. Về căn bản thì họ cũng chỉ như những người nghèo đóng vai du sinh để kiếm tiền. Tức là lo cho bản thân và gia đình. Còn lại là con ông cháu cha, thì chúng ta cũng biết họ ra sao qua các tin tức và hình ảnh đầy rẫy trên báo chí. Rút lại thì quan hệ chỉ là tương quan người và người qua tìm hiểu cá nhân, chứ nói như một vài đoàn thể hay cá nhân bảo phải thế này phải thế kia để vận động những du sinh vào tranh đấu thì khó có mấy ai nghe.
SGT: Nếu việc cá nhân người Việt hải ngoại giúp đỡ cá nhân du sinh VN là điều nên làm khi có điều kiện, thì việc một số tổ chức, cộng đồng, núp dưới chiêu bài “biến du sinh thành những chiến sĩ đấu tranh cho tự do dân chủ”, CÔNG KHAI hô hào mọi người giúp đỡ du sinh, sẽ có những nguy hiểm thế nào, thưa BS?
BS TXN: "Biến du sinh thành những người tranh đấu cho tự do dân chủ” thì theo tôi chỉ là sự suy nghĩ của những loại người sau đây: Một là hoang tưởng, hai là tay sai hay những thành phần chính trị thời cơ làm thế để lấy điểm với VC hay là vì tính rằng như thế là cách mua chuộc cảm tình của quần chúng trong nước để khi CS biến thái cho phép tranh cử thì sẽ ứng cử kiếm chỗ trên sân khấu chính trị. Ba là những tay làm áp phe, sống bằng nghề hoa hồng môi giới cho người trong nước ra du học. Tôi nói như thế là khi mà họ làm ồn lên và vận động để chính phủ tăng số sinh viên được phép vào du học thì những tay trung gian mối lái có nhiều trường hợp làm ra tiền. Sau chót là còn một hệ quả chính trị của việc này là gia tăng cái bộ mặt bình thường tại hải ngoại của chế độ CS biến thái.
SGT: Trong chương trình Bàn Chuyện Thời Sự giữa Bác sĩ với Tuệ Vân và Thái Hòa vào ngày 17 tháng 10/2008, BS có nhận định về du sinh VN như sau: “Đúng rằng lý thuyết phân loại du sinh thì không khó lắm, nhưng thực tế đối xử thì rất khó. Và vì thế có bất đồng ý kiến. Và vì thế có thể nói rằng cuộc đấu tranh hiện nay cho tự do dân chủ và nhân quyền là một cuộc đấu tranh trộn trấu, hay vàng thau lẫn lộn và không có chiến tuyến. Thắng bại là ở chỗ nhìn ra sự thực hay không và có khả năng đối phó với những trà trộn CS hay không. Nếu hỏi đối xử ra sao với du sinh thì tùy theo là người đó thuộc thành phần nào.” Thưa BS, về vấn đề này xin hỏi BS 3 câu. Một, tại sao BS lại có nhận định cuộc đấu tranh hiện nay là vàng thau lẫn lộn, không có chiến tuyến? Hai, làm sao để có thể đối phó với những trà trộn của CS? Và ba, thành phần khác biệt lại có những đối xử khác biệt với du sinh VN là thành phần nào?
BS TXN: Cuộc đấu tranh hiện nay “vàng thau lẫn lộn”, "không có chiến tuyến” là bởi vì có những kẻ làm to hay có trách nhiệm thời VNCH nay đổi mầu, đi theo VC biến thái. Trong số này có những kẻ công khai ra mặt nói lên như thế, theo yêu cầu của VC, nhưng cũng có kẻ âm thầm, nói theo suy nghĩ chung chống độc tài CS biến thái của hải ngoại, nhưng nhẹ nhàng đưa ra những luận cứ bẻ lệch hướng đấu tranh. Thí dụ thì ta thấy rồi, là khoác cho những hành động “xin cho” cái ý nghĩa đấu tranh. Cũng có VC hay tay sai làm những việc tương tự, trong cộng đồng, trong truyền thông, vân vân...… Nếu hiểu đối phó với trà trộn của CS nghĩa là tìm bằng cớ chỉ rõ là CS thì khó. Nhưng nếu chỉ ra những quan điểm hay hành động sai trái thì đơn giản và dễ hơn, và thực tế và khả thi. Khi tôi nói “đối xử ra sao với du sinh thì tùy theo người đó thuộc thành phần nào” là ý muốn nói rằng cần biết rõ du sinh thuộc thành phần nào trong các thành phần đã kể và cũng là tùy theo người tiếp xúc với du sinh có mục đích gì. Thí dụ như thành phần chính trị hay kinh tế thời cơ hay nhân viên của các hãng ngoại quốc mà gặp con ông cháu cha thì mừng rỡ vì coi là có đường giây móc nối tới thẳng cấp cao để mà bầy tỏ ý “hợp tác cùng nhau xây dựng đất nước”, hay là móc nối làm ăn, điều đình cho dễ dàng thông suốt để được hãng mình làm công, tín nhiệm.
SGT: Song song với làn sóng du sinh khoảng vài chục ngàn tại hải ngoại, làn sóng công nhân do CSVN xuất cảng ra hải ngoại hiện cũng đã lên đến nửa triệu, mang về cho CSVN một số ngoại tệ là 2 tỷ Mỹ kim trong năm 2007. Số lượng công nhân xuất cảng này sẽ được CSVN tăng lên đến 1 triệu vào năm 2015, mang về cho CSVN một số ngoại tệ khoảng 6 tỷ Mỹ kim. Trong khi đó, tại hải ngoại, một số cá nhân, tổ chức, lại làm lợi cho CS bằng cách công khai kêu gào người Việt hải ngoại giúp đỡ công nhân do CSVN xuất cảng. BS nghĩ sao về vấn đề này?
BS TXN: Mấy người này theo tôi chẳng qua là làm chính tri sa lông. Nếu đến nhờ họ bán vé đi dự một bữa cơm gây quỹ từ thiện còn không được bao nhiêu mà lại đi kêu gào giúp đỡ công nhân thì thật là chuyện quá to lớn. Tôi thì nghĩ rằng thôi thì cứ để đó đi cho vui và cũng là để cho đồng bào thấy những sự quan tâm đến đất nước và dân tộc, vì nghĩ cho cùng thì những kêu gọi này sẽ không có nhiều kết quả gì bao nhiêu, mà cũng chẳng làm lợi gì cho VC lắm.
SGT: Bây giờ, nói về chuyến viêng thăm tái ngộ Úc Châu của BS, xin BS vui lòng cho biết, mục đích và địa điểm viếng thăm?
BS TXN: Kỳ này tôi đi là để cùng với ban chủ biên đặc tập Tâm Thức Việt Nam giới thiệu một số cách nhìn về đất nước về đấu tranh mà chúng tôi cho rằng cần thiết để cho công cuộc đấu tranh giải thể chế độ độc tài CS biến thái có hiệu năng hơn. Ngoài Sydney tôi sẽ đi Melbourne, Adelaide và Brisbane.
SGT: Thưa BS, so với chuyến viếng thăm Úc Châu trước, chuyến viếng thăm lần này của BS có những khó khăn gì, thuận lợi gì về quốc tế, VN, cũng như tổ chức đấu tranh Việt Tân Cách Mạng tại Mỹ, Úc...?
BS TXN: Tôi không thấy có những khó khăn gì đặc biệt. Những thuận lợi thì tôi cho rằng là sau khi có trang điện tử Tâm Thức Việt Nam (TTVN) thì các quan điểm và nhận thức của chúng tôi đã được những đồng bào quan tâm đến các vấn đề đất nước để ý, và với thời gian thì thấy rằng có phần có lý và kiểm chứng được bằng các sự việc đã diễn ra. Ngoài ra thì nhờ thế mà cũng phân biệt được sự khác biệt giữa tổ chức VNCTCMĐ là chúng tôi, và nhóm hoạt động chính trị VT đã ra công khai, mà hiện nay được đồng bào gọi là VTCC hay VT chệch hướng.
SGT: BS vừa đề cập đến trang điện tử Tâm Thức Việt Nam (www.tamthucviet.com)... Vậy thưa BS, “Tâm Thức” là gì? Trang web Tâm Thức Việt Nam theo đuổi những mục đích gì? Mối quan hệ giữa trang web TTVN và đặc tập TTVN như thế nào? Và qua dư luận, chúng tôi được biết, gần đây trang web TTVN bị đóng, phải không thưa BS?
BS TXN: Một cách thật vắn tắt, tâm thức là cái động cơ quyết định tư thái, hành động của một người, (hay của một tập thể), là kết quả của tác động hỗ tương giữa sự hiểu biết (là thức) và cảm tính (là tâm). Trang điện tử Tâm thức Việt Nam thu gom mô tả cái tâm thức này, và nhận định về những biểu hiện sai lệch do ngộ nhận hay do các quỷ luận để tâm thức Việt nam được phát huy thuận lợi, đóng góp vào tiến trình đấu tranh của dân tộc chống CS biến thái. Đặc tập Tâm Thức Việt Nam được soạn ra để cho những đặc điểm của trang điện tử được thấy rõ hơn. Trang điện tử TTVN đã bị phá hoại một cách khá là đặc biệt, vì thế đã bị đóng. Thời gian đóng có hơi lâu vì chúng tôi đang trong giai đoạn chỉnh đốn cách làm việc và vận hành của những người phụ trách trang điện tử để hoàn chỉnh hơn. Khi quý độc giả đọc những phát biểu này của tôi thì trang điện tử đã mở lại rồi.
SGT: Chân thành cảm ơn thì giờ quý báu của BS, và kính chúc BS và phái đoàn thành công trong chuyến viếng thăm tái ngộ Úc Châu.
http://tinucchau.bravejournal.com/entry/25509
---
Phỏng vấn BS Trần Xuân Ninh - Monday, December 1st 2008 6:06 PM
- Hữu Nguyên - LGT: Bác Sĩ Trần Xuân Ninh là một trong số những nhân vật lãnh đạo cao cấp, có uy tín nhất của Mặt Trận ngay từ giai...
http://tinucchau.bravejournal.com/archive.php
---
6:06 PM
Phỏng vấn BS Trần Xuân Ninh
- Hữu Nguyên -
LGT: Bác Sĩ Trần Xuân Ninh là một trong số những nhân vật lãnh đạo cao cấp, có uy tín nhất của Mặt Trận ngay từ giai đoạn Mặt Trận mới thành lập. Nhờ ở tấm lòng son sắt với quê hương đất nước và tầm nhìn sáng suốt, BS đã kịp thời phát hiện ra đường lối chao đảo và "chệch hướng" đầy nguy hiểm của Trung Ương Đảng Việt Tân; đồng thời BS đã biết ứng xử một cách sáng suốt và thẳng thắn, vượt khỏi tình trạng bè phái núp bóng "dân chủ" trong đảng, để tiếp tục duy trì lập trường đấu tranh chống CS một cách kiên định và minh bạch, đúng theo đường lối cách mạng mà cố Chủ tịch Hoàng Cơ Minh đã vạch ra. Nhờ vậy, BS đã quy tụ được những thành viên trung kiên và sáng suốt của Mặt Trận, xứng đáng với danh xưng Việt Nam Canh Tân Cách Mạng Đảng; cùng sự kỳ vọng và tin tưởng của đông đảo người Việt yêu tự do. Nhân dịp BS tái ngộ Úc Châu vào cuối tuần này, SGT đã phỏng vấn BS qua email. SGT xin chân thành cảm ơn thì giờ quý báu của BS, và sau đây xin trân trọng giới thiệu cùng quý độc giả nguyên văn bài phỏng vấn.
*
SGT: Kính thưa BS, một trong những vấn đề quan trọng gây xôn xao dư luận hải ngoại trong thời gian một năm qua là hai xu hướng, hậu thuẫn và chống đối Giáo Chỉ số 9 được Đức Đệ Tứ Tăng Thống Thích Huyền Quang ban hành. Về xu hướng hậu thuẫn, ngày 10 tháng 11 năm 2007, GHPGVNTN Hải Ngoại Hoa Kỳ đã triệu tập một phiên họp bất thường tại chùa Bửu Môn, Texas, và tất cả hơn 100 tăng ni đã “đồng thanh quyết nghị triệt để khâm tuân Giáo chỉ số 9 của Đức Tăng thống Thích Huyền Quang”. Tại đại hội, Đại lão Hòa thượng Thích Hộ Giác, Chủ tịch Văn phòng II Viện Hóa Đạo kiêm Chủ tịch Hội đồng Điều hành Giáo hội Phật giáo Việt Nam Thống nhất Hải ngoại tại Hoa Kỳ đã tuyên bố: "Trước hiện tình pháp nạn bức thiết và vì sự tồn vong của Giáo Hội, vào ngày 08 tháng 9 năm 2007, Đức Đệ Tứ Tăng Thống Thích Huyền Quang đã ban hành Giáo Chỉ số 09 nhằm cứu nguy Giáo Hội. Cũng trong tinh thần trách nhiệm đó, Hòa Thượng Thích Quảng Độ, Viện Trưởng Viện Hóa Đạo đã ra Thông Bạch Hướng dẫn thi hành Giáo Chỉ của đức Đệ Tứ Tăng Thống để kiện toàn nhân sự và chấn chỉnh cơ cấu tổ chức các GHPGVNTN tại Hải ngoại”. Về vấn đề này xin hỏi BS 2 câu. Thứ nhất, tại sao việc ban hành Giáo Chỉ số 9 lại đóng vai trò quan trọng là cứu nguy Giáo Hội? Thứ hai, tại sao lại có nhu cầu “kiện toàn nhân sự và chấn chỉnh cơ cấu tổ chức các GHPGVNTN tại hải ngoại” khiến HT Thích Quảng Độ phải ra Thông Bạch Hướng dẫn Thi hành Giáo Chỉ số 9?
BS Trần Xuân Ninh (BS TXN): Câu hỏi tại sao việc ban hành giáo chỉ số 9 lại là nhằm cứu nguy giáo hội thì theo đúng phải để hỏi quý hoà thượng thượng tọa lãnh đạo giáo hội là những người có thẩm quyền và hiểu rõ thực trạng giáo hội. Và như thế thì mới chính xác. Câu trả lời của tôi do đó chỉ có tính cách phân tích, nhận định dựa vào điều tôi hiểu biết do theo dõi tình hình đấu tranh mà thôi. Không đi vào chi tiết, nhưng có một điều rõ ràng là trong hàng giáo phẩm giáo hội PGVNTN tại hải ngoại đã có những khác biệt trong tư tưởng do hậu quả của chính sách tôn giáo đổi mới của CSVN biến thái.
Vắn tắt thì sự đổi mới này là thay thế chủ trương thời toàn trị hoàn toàn xoá bỏ và ngăn cấm mọi hình thức sinh hoạt tôn giáo (vì lời dậy của thánh kinh Cộng sản tôn giáo là thuốc phiện, và vì bản chất vô thần duy vật của CS) sang chủ trương khai thác tối đa tính xoa dịu của tôn giáo, nghĩa là khuyến khích mê tín, trốn lánh cuộc đời, lấy thái độ tiêu cực, giống như kiểu khuyên bảo thất tình thì đi tu đi. Tức là cho phép và ngay cả khuyến khích nâng đỡ các hình thức thờ cúng, dị đoan. Hai biện pháp đã được thi hành: một là xử dụng các tu sĩ cũ đã được “cải tạo”, thành lập các giáo hội quốc doanh, hai là huấn luyện các cán bộ trẻ và cho phép xuất ngoại tu học. Trong trường hợp Phật giáo, sự tiếp xúc với các tăng sĩ trong nước đã tạo nên những thay đổi trong suy nghĩ của một số tăng sĩ hải ngoại. Và câu hỏi đặt ra cho họ là có cần đấu tranh hay quan tâm đến các khổ nạn ngoài đời hay không, khi mà các hình thức cúng quải đã được cho phép và tăng sinh được cho ra ngoại quốc tu học, để trở về hành nghề tu sĩ, chủ yếu thi triển đường lối ma túy [như CS xuyên tạc] của tôn giáo, lôi ngưòi ta quên khổ đời này, ngóng tới đời sau, mặc cho chế độ tự tung tự tác. Giáo chỉ số 9 của cố tăng thống THQ công khai thông báo ngắn gọn cái tình trạng này, để hắc bạch phân minh: Một là theo đường lối ma túy của nhà nước lánh đời, hai là thực hành bồ tát thừa, cứu khổ ngay tại đời này, chứ không tìm yên ổn ở đời sau. Đường lối thứ hai này là quan điểm của giáo hội PGVNTN do hoà thượng Thích Quảng Độ lãnh đạo hiện nay, theo tinh thần Phật giáo Việt Nam từ thời Điều Ngự Giác Hoàng Trần Nhân Tông mà tôi hiểu.
Sau khi đã thấy rõ tình hình như trên thì tức là đã có câu trả lời cho câu hỏi thứ hai, “tại sao lại có nhu cầu “kiện toàn nhân sự và chấn chỉnh cơ cấu tổ chức các GHPGVNTN tại hải ngoại” để HT Thích Quảng Độ phải ra Thông Bạch Hướng dẫn Thi hành Giáo Chỉ số 9.”
SGT: Về xu hướng chống đối Giáo Chỉ số 9, khoảng hơn 100 tăng ni khác đã ra bản Tuyên Bố Chung, trong đó có đoạn: “Kể từ khi Giáo Chỉ số 9 của Viện Tăng Thống và Thông Bạch Hướng Dẫn Thi Hành Giáo Chỉ này của Viện Hóa Đạo GHPGVNTN ban hành, Phật Giáo Việt Nam tại hải ngoại đã rơi vào một cuộc khủng hoảng trầm trọng chưa từng có trong lịch sử.” Thưa BS, nguyên uỷ sâu xa nào khiến các vị tăng ni này tuyên bố như vậy?
BS TXN: Như tôi đã trình bầy ở trên, khi mà đã có những suy nghĩ khác, tạm gọi là những suy nghĩ thời cơ trong hàng tăng sĩ hải ngoại, thì khủng hoảng là từ đó. Giáo chỉ số 9 chỉ công bố ra cho mọi giới đồng bào đều biết, chứ không phải là giáo chỉ số 9 gây ra khủng hoảng. Những luận cứ trong Tuyên bố Chung, đọc cho kỹ, chỉ là cố níu lấy cái danh hiệu GHPGVNTN để che giấu sự thay đổi suy nghĩ, trở thành thời cơ tiếp cận với giáo hội quốc doanh. Theo tôi, nếu thực sự hoằng dương Phật pháp theo tinh thần Phật giáo VN, thực hành sống theo tinh lý Phật pháp, thì chẳng cần nói gì cả. Đồng bào và Phật tử sẽ thấy rõ.
SGT: Trong một bản tin do Văn Phòng Thông Tin Phật Giáo tại Paris phổ biến có xác định, trong số hơn 100 vị tăng ni ký tên trong bản Tuyên Bố Chung, không tán thành Giáo Chỉ Số 9 của Viện Tăng Thống và Thông Bạch Hướng Dẫn Thi Hành Giáo Chỉ của Viện Hóa Đạo GHPGVNTN, chỉ có một số rất ít thuộc GHPGVNTN. Như vậy, số còn lại nếu không thuộc GHPGVNTN thì thuộc giáo hội nào, thưa BS? Và điều này có liên quan gì đến việc hàng trăm tăng ni Phật Giáo Quốc Doanh được một số vị tăng ni hải ngoại bảo lãnh với sự cho phép xuất cảnh của CSVN trong thời gian mấy chục năm qua?
BS TXN: Đúng rằng chỉ có một số rất ít trong số hơn 100 tăng ni ký tên là thuộc GHPGVNTN. Những người này thuộc các chùa, các thầy tổ và các chư huynh đệ khác nhau, không chung cung cách suy nghĩ, chỉ có một mẫu số chung là hành nghiệp tăng sĩ, nhưng ngay cả cách tu trì thì cũng khác nhau. Trong số này tôi không biết hết những sư ni trong nước được các tăng sĩ hải ngoại bảo lãnh ra cho tu học và giảng pháp. Nhưng mà tôi biết một số tăng sĩ tên tuổi của GHPGVNTN có can dự vào việc bảo lãnh này, và có nhiều người đi đi về về VN nhiều lần. Ngoài ra thì cũng có những chùa lớn được xây dựng hay tu bổ mà nguồn tiền thì không rõ ràng.
SGT: Thưa BS, việc một số vị tăng ni hải ngoại bảo lãnh một cách có hệ thống hàng trăm tăng ni Phật Giáo Việt Nam (là Phật Giáo Quốc Doanh do CSVN nặn lên) được nhà cầm quyền CS duyệt xét và cho phép xuất ngoại, là sự dại dột hay là sự xảo quyệt của CSVN?
BS TXN: Khó mà có thể nói là rõ ràng là “dại dột hay sự xảo quyệt của CSVN” như câu hỏi đặt ra. Bởi vì muốn trả lời thì phải hiểu là các vị bảo lãnh có mục đích gì để làm chuyện đó. Sẽ có người biện minh rằng bảo lãnh cho tăng sinh ra tu học thì họ sẽ thành đệ tử của mình và nghe theo mình. Như thế tức là mình có thêm vây cánh để truyền đạo, mà VC thì sẽ mất người. Và có thể sẽ khoe thêm rằng thế là CS thua, vì ta có thêm người tu!!
Ngược lại nếu nghĩ rằng hoằng dương Phật pháp bằng cách dậy dỗ cho đệ tử quên đời, hành thiền cho nhiều, tụng kinh cho nhiều để hết khổ, thì tức là dù muốn dù không cũng làm cái công việc khuyến dụ đệ tử bỏ trách nhiệm ở đời, mà tìm niết bàn ở mãi đâu đâu, ngược lại tinh thần của một câu kệ mà tôi nghĩ rằng tăng sĩ nào cũng biết, là: “lánh đời để tìm niết bàn thì chẳng khác gì tìm sừng con thỏ” (ly thế trục niết bàn, tức như tầm thố giác).
SGT: Gần đây tại Úc, đã xảy ra hai sự kiện khiến cộng đồng người Việt hải ngoại quan tâm là cuộc triển lãm “Phở Chó” tại Perth, Tây Úc; và hội chợ mệnh danh “Taste Vietnam” tại Brisbane, Queensland. BS đánh giá hai sự kiện này thế nào?
BS TXN: “Phở Chó” là một kế hoạch triển lãm văn hoá dựa trên mẫu số chung là “yêu phở” (món ăn đặc biệt VN) và nhân đó thì có một số hình ảnh tuyên truyền cho CS, giải thích bóp méo những câu quần chúng mỉa mai CS (phở không người lái), đồng thời bôi xấu cộng đồng hải ngoại bằng những hình nộm chó và các lá cờ vẽ lên đó. Những triển lãm này do vài cá nhân thân CS âm thầm thực hiện ở Sydney và Melbourne và bị lộ khi sang đến Perth, cho nên không đẩy xa hơn được nữa như dự tính. Còn chuyện Taste Vietnam mới đây thì là một sinh hoạt chính trị có đỡ đầu của sứ quán CS, và do du sinh cán bộ làm với sự tiếp tay của một số thành phần chính trị thời cơ. Taste Vietnam cũng bị lộ, và kết quả thì chúng ta đã biết ra sao rồi. Taste Vietnam đã được âm thầm thực hiện ở đại học Stanford, California và khi đưa sang Brisbane thì bị bể. Với hai sự việc này, tôi thấy rằng đồng bào hải ngoại rất tinh, và đối phó một cách hiệu quả với những toan tính để bình thường hoá sự có mặt của chế độ CHXHCNVN ở hải ngoại
SGT: Những năm gần đây tại VN thấy xuất hiện nhiều người, nhiều tổ chức mệnh danh là nhà dân chủ, tổ chức dân chủ. Nhưng ngoài những vị lãnh đạo nổi tiếng, có uy tín như Hoà Thượng Thích Huyền Quang, Thích Quảng Độ, LM Nguyễn Văn Lý,... còn hầu hết đều không được dân chúng trong nước ủng hộ hoặc biết tới, mặc dù chế độ CS hiện nay quá tàn nhẫn và độc tài, trong khi lòng dân hiện nay ai ai cũng chán ghét cộng sản. Vậy theo BS, đâu là nguyên nhân khiến người dân trong nước thờ ơ? Phải chăng người dân trong nước không tin tưởng vào đường lối đấu tranh có tính cách thỏa hiệp với CS của những tổ chức đó, hay vì người dân cho rằng họ là những tổ chức đấu tranh dân chủ cuội, hay cả hai?
BS TXN: Người dân nước nào nói chung thì cũng thờ ơ với vấn đề chính trị, mà chỉ quan tâm đến những vấn đề trực tiếp dính líu đến cuộc sống của mình như kiếm tiền, hưởng lạc, vân vân...
Người Mỹ, người Anh hay người Việt trong nước và người Việt hải ngoại đều tương tự thế cả. Trong nước lại còn thêm yếu tố nguy hiểm, là bị trấn áp, tù đầy mà tối thiểu thì cũng là làm phiền hà khó dễ.… Tuy nhiên ở đâu cũng có một số người quan tâm đến dân tộc, đất nước, xã hội và một thiểu số tham dự vào những vấn đề chính trị cách này hay cách khác để tìm cách cải sửa những sai sót. Những người này trong nước dĩ nhiên là muốn đấu tranh, muốn làm một cái gì, nhưng mà họ dư sức thấy rằng cái lối hô hào đấu tranh bất bạo động và công khai thoả hiệp là vô lý, không khả thi và nguy hiểm cho nên họ không dại gì mà tham dự. Khi mà dân chúng thấy những kêu gọi vô lý như vậy thì câu hỏi nẩy ra sẽ là phải chăng đấy là đấu tranh cuội, đấu tranh cò mồi? Ngoài ra người ta thấy rằng các nhà kể là đấu tranh này không có mặt ở những nơi mà họ kêu gọi hải ngoại tiếp tay như biểu tình giúp đỡ dân oan, ủng hộ đòi đất Thái Hà, ủng hộ những đòi hỏi của GHPGVNTN, vân vân...… cho nên khó mà họ được để ý tới, chưa nói gì đến sự ủng hộ.
SGT: Dư luận cho rằng, CSVN hiện nay đang cần những tổ chức dân chủ cuội, đối lập bù nhìn, để đánh bóng cho chế độ, tạo cho chế độ CSVN lớp son phấn không độc quyền cai trị, mở màn cho những tổ chức chính trị thời cơ đi đến lèo lái cộng đồng hòa hợp hòa giải với CS. Về vấn đề này, xin hỏi BS hai câu. Một, thế nào là một tổ chức chính trị thời cơ? Hai, làm thế nào để có thể ngăn chặn ảnh hưởng của những tổ chức chính trị thời cơ trong chính giới bản xứ, nhất là khi có những chính trị gia thời cơ bản xứ sẵn sàng thỏa hiệp với CS, tung hứng với những tổ chức chính trị thời cơ trong cộng đồng người Việt hải ngoại?
BS TXN: Một nhà chính trị thời cơ hay một tổ chức chính trị thời cơ là người hay tổ chức cứ nay xoay theo chỗ này, mai quay qua chỗ khác để bám vào đó, mà không bám vào đâu được cả vì không có sức để bám vào hay là bị gạt ra. Họ như thế là vì không có chủ trương đường lối gì cả, hay nói cho đúng thì chỉ có đường lối “ăn theo”. Điều này khác với chuyện chủ động “nắm bắt thời cơ”, nghĩa là nhân hoàn cảnh thuận tiện thì tích cực nắm lấy và tạo xoay chuyển. Khi mà chủ động khai thác được thời cơ như thế thì thành công là chắc chắn. Cho nên hai chữ thời cơ là dùng để chỉ những người hay những tổ chức bất tài bất lực và thất bại trong những xoay chuyển. Nắm lấy được thời cơ mà thành công thì cũng là người hành xử thời cơ, nhưng không bị gọi là thời cơ!
Câu hỏi thứ hai “làm sao ngăn chặn ảnh hưởng của những tổ chức chính trị thời cơ trong chính giới bản xứ, sẵn sàng thoả hiệp với CS” thì tôi xin có ý kiến như thế này. Là xin hãy cứ nhìn vào trường hợp Madison Nguyễn ở San Jose, California. Có tổ chức thời cơ đã theo Madison để mà lung lạc chính giới bản xứ, nhưng mà rồi cũng thua, và bể mặt, vì họ không có sức. Họ có không tới một trăm ngoe và họ hàng bạn hữu, trong khi đồng bào là cả chục ngàn. Bài học là gì? Là sức mạnh quần chúng. Sức mạnh này rất quan trọng ở các nước tự do dân chủ chúng ta đang sống để mà có thể ảnh hưởng đến các chính giới điạ phương.
SGT: Khoảng 5 năm trở lại đây, tại hải ngoại, một số vị lãnh đạo tinh thần, cộng đồng, hội đoàn, đoàn thể hay đảng phái,... đã núp dưới chiêu bài đấu tranh, viết thư cho các nhà lãnh đạo CSVN để xin xỏ điều này, điều nọ. Xin BS phân tích những việc làm được coi là “XIN và CHO” của những người đó, có đúng thực sự là những đấu tranh đòi hỏi dân chủ hóa cho VN hay chỉ là nhằm hợp thức hóa vai trò lãnh đạo của CSVN tại hải ngoại?
BS TXN: Câu hỏi này đã tự nó có câu trả lời rồi, vì bản chất đã là “xin và cho” thì làm sao còn gọi là đấu tranh? Đã nộp đơn “xin/ cho” thì tức là công nhận cái thế giải quyết của chính phủ đó rồi, và như thế thì hiển nhiên đó là hợp thức hoá vai trò lãnh đạo của chế độ CSVN tại hải ngoại này rồi, chứ còn có thể nói khác gì được nữa? Còn như nếu mà nhất định bảo nộp đơn cho nhà nước CSVN để “xin và chờ được cho” là đấu tranh, thì đó là cái tinh thần gì chắc các quý vị hẳn là phải biết nếu có đọc chuyện kiếm hiệp Vi Tiểu Bảo của Kim Dung. Vi Tiểu Bảo là con của một cô gái giang hồ hạng chót đi làm thằng hầu cho vua, mà mỗi khi phải nói lời kính trọng với vua như “muôn tâu hoàng thượng” thì trong lòng lại tự nhủ để an ủi rằng mình đang nói “cái thằng chó đẻ này!”.
SGT: Trong bối cảnh đấu tranh tại hải ngoại hiện nay, mọi người nhận thấy một số cá nhân, tổ chức, bí mật tiếp xúc với cộng sản, để có những thỏa hiệp, những tung hứng, những nguỵ tạo, nặn ra những “chiến thắng giả” nhằm đánh lừa đồng hương. BS thấy việc làm này sẽ tạo nên những nguy hiểm nào cho cuộc đấu tranh chống CSVN của người Việt hải ngoại?
BS TXN: Tôi không thấy những việc “đi chui” như vừa nói có nhiều nguy hiểm lắm. Nó chỉ có tác dụng xấu khi đồng bào không quan tâm, mặc kệ ai muốn làm gì thì làm. Nhưng mà như tôi thấy thì đồng bào không như thế. Đồng bào lên tiếng mạnh mẽ, không phải ở một điạ phương mà ở nhiều điạ phương. Và như thế thì những toan tính sai trái sẽ bể. Cái lối đấu tranh kiểu đơm đó như vậy sẽ không thể hiệu nghiệm trong những xã hội tự do và dân chủ chúng ta đang sống. Và cái ý thức đấu tranh của tập thể chỉ có gia tăng chứ không có giảm. Kết quả là những cá nhân định nhân danh tập thể mà nói bậy làm bậy sẽ phải lui.
SGT: BS có ý kiến gì về làn sóng du sinh Việt Nam lên đến hàng chục ngàn tại những quốc gia có người Việt định cư? Mối quan hệ giữa du sinh VN và cộng đồng người Việt, nhất là giới sinh viên học sinh con em của người Việt, sẽ như thế nào trong những năm tới?
BS TXN: Số du sinh lên cao hàng chục ngàn người là hệ quả tất nhiên của hai sự kiện chính thức sau: VN được nhận làm đối tác chính thức trên thị trường thế giới qua việc được vào WTO, và các nước Tây phương coi chuyện cho du sinh VN vào du học là một chính sách có lợi cho chuyện khai thác thị trường to lớn 80 triệu dân năng động VN. Tuy nhiên, cũng còn một yếu tố khác nữa quan trọng liên hệ đến vấn đề tham nhũng tại Việt nam, làm cho số du sinh nhiều như thế. Đó là con số những thanh niên VN đút lót để được giấy tờ đi du học nhưng thực chất là để đi làm kiếm tiền về giúp gia đình. Ở Úc, nhiều năm trước đây đã có hiện tượng này. Ở Mỹ thì mới vài năm gần đây thôi. Con số tiền hối lộ để một thanh niên nông thôn, bất kể trình độ học ra sao, có chứng chỉ và học bạ cần thiết để xin được một cái trường bên Mỹ cấp giấy nhận cho vào học để rồi có thông hành xuất ngoại du học, là trên dưới 10 ngàn đô la. Những người này thật là rất khổ, họ làm đủ nghề chui, lương hạ, để có tiền gửi về trả nợ số 10 ngàn đô la mà bà con đã cầm cố nhà đất, tài sản để giúp cho đi. Ngoài số du sinh hờ này chiếm khá đông thì thành phần còn lại có một số nhỏ là con nhà khá giả vì xoay xở khéo, hay vì học khá đi du học để thăng tiến cá nhân. Vai trò của những người này ra sao và ước vọng của họ ra sao thì ta có thể biết cả. Về căn bản thì họ cũng chỉ như những người nghèo đóng vai du sinh để kiếm tiền. Tức là lo cho bản thân và gia đình. Còn lại là con ông cháu cha, thì chúng ta cũng biết họ ra sao qua các tin tức và hình ảnh đầy rẫy trên báo chí. Rút lại thì quan hệ chỉ là tương quan người và người qua tìm hiểu cá nhân, chứ nói như một vài đoàn thể hay cá nhân bảo phải thế này phải thế kia để vận động những du sinh vào tranh đấu thì khó có mấy ai nghe.
SGT: Nếu việc cá nhân người Việt hải ngoại giúp đỡ cá nhân du sinh VN là điều nên làm khi có điều kiện, thì việc một số tổ chức, cộng đồng, núp dưới chiêu bài “biến du sinh thành những chiến sĩ đấu tranh cho tự do dân chủ”, CÔNG KHAI hô hào mọi người giúp đỡ du sinh, sẽ có những nguy hiểm thế nào, thưa BS?
BS TXN: "Biến du sinh thành những người tranh đấu cho tự do dân chủ” thì theo tôi chỉ là sự suy nghĩ của những loại người sau đây: Một là hoang tưởng, hai là tay sai hay những thành phần chính trị thời cơ làm thế để lấy điểm với VC hay là vì tính rằng như thế là cách mua chuộc cảm tình của quần chúng trong nước để khi CS biến thái cho phép tranh cử thì sẽ ứng cử kiếm chỗ trên sân khấu chính trị. Ba là những tay làm áp phe, sống bằng nghề hoa hồng môi giới cho người trong nước ra du học. Tôi nói như thế là khi mà họ làm ồn lên và vận động để chính phủ tăng số sinh viên được phép vào du học thì những tay trung gian mối lái có nhiều trường hợp làm ra tiền. Sau chót là còn một hệ quả chính trị của việc này là gia tăng cái bộ mặt bình thường tại hải ngoại của chế độ CS biến thái.
SGT: Trong chương trình Bàn Chuyện Thời Sự giữa Bác sĩ với Tuệ Vân và Thái Hòa vào ngày 17 tháng 10/2008, BS có nhận định về du sinh VN như sau: “Đúng rằng lý thuyết phân loại du sinh thì không khó lắm, nhưng thực tế đối xử thì rất khó. Và vì thế có bất đồng ý kiến. Và vì thế có thể nói rằng cuộc đấu tranh hiện nay cho tự do dân chủ và nhân quyền là một cuộc đấu tranh trộn trấu, hay vàng thau lẫn lộn và không có chiến tuyến. Thắng bại là ở chỗ nhìn ra sự thực hay không và có khả năng đối phó với những trà trộn CS hay không. Nếu hỏi đối xử ra sao với du sinh thì tùy theo là người đó thuộc thành phần nào.” Thưa BS, về vấn đề này xin hỏi BS 3 câu. Một, tại sao BS lại có nhận định cuộc đấu tranh hiện nay là vàng thau lẫn lộn, không có chiến tuyến? Hai, làm sao để có thể đối phó với những trà trộn của CS? Và ba, thành phần khác biệt lại có những đối xử khác biệt với du sinh VN là thành phần nào?
BS TXN: Cuộc đấu tranh hiện nay “vàng thau lẫn lộn”, "không có chiến tuyến” là bởi vì có những kẻ làm to hay có trách nhiệm thời VNCH nay đổi mầu, đi theo VC biến thái. Trong số này có những kẻ công khai ra mặt nói lên như thế, theo yêu cầu của VC, nhưng cũng có kẻ âm thầm, nói theo suy nghĩ chung chống độc tài CS biến thái của hải ngoại, nhưng nhẹ nhàng đưa ra những luận cứ bẻ lệch hướng đấu tranh. Thí dụ thì ta thấy rồi, là khoác cho những hành động “xin cho” cái ý nghĩa đấu tranh. Cũng có VC hay tay sai làm những việc tương tự, trong cộng đồng, trong truyền thông, vân vân...… Nếu hiểu đối phó với trà trộn của CS nghĩa là tìm bằng cớ chỉ rõ là CS thì khó. Nhưng nếu chỉ ra những quan điểm hay hành động sai trái thì đơn giản và dễ hơn, và thực tế và khả thi. Khi tôi nói “đối xử ra sao với du sinh thì tùy theo người đó thuộc thành phần nào” là ý muốn nói rằng cần biết rõ du sinh thuộc thành phần nào trong các thành phần đã kể và cũng là tùy theo người tiếp xúc với du sinh có mục đích gì. Thí dụ như thành phần chính trị hay kinh tế thời cơ hay nhân viên của các hãng ngoại quốc mà gặp con ông cháu cha thì mừng rỡ vì coi là có đường giây móc nối tới thẳng cấp cao để mà bầy tỏ ý “hợp tác cùng nhau xây dựng đất nước”, hay là móc nối làm ăn, điều đình cho dễ dàng thông suốt để được hãng mình làm công, tín nhiệm.
SGT: Song song với làn sóng du sinh khoảng vài chục ngàn tại hải ngoại, làn sóng công nhân do CSVN xuất cảng ra hải ngoại hiện cũng đã lên đến nửa triệu, mang về cho CSVN một số ngoại tệ là 2 tỷ Mỹ kim trong năm 2007. Số lượng công nhân xuất cảng này sẽ được CSVN tăng lên đến 1 triệu vào năm 2015, mang về cho CSVN một số ngoại tệ khoảng 6 tỷ Mỹ kim. Trong khi đó, tại hải ngoại, một số cá nhân, tổ chức, lại làm lợi cho CS bằng cách công khai kêu gào người Việt hải ngoại giúp đỡ công nhân do CSVN xuất cảng. BS nghĩ sao về vấn đề này?
BS TXN: Mấy người này theo tôi chẳng qua là làm chính tri sa lông. Nếu đến nhờ họ bán vé đi dự một bữa cơm gây quỹ từ thiện còn không được bao nhiêu mà lại đi kêu gào giúp đỡ công nhân thì thật là chuyện quá to lớn. Tôi thì nghĩ rằng thôi thì cứ để đó đi cho vui và cũng là để cho đồng bào thấy những sự quan tâm đến đất nước và dân tộc, vì nghĩ cho cùng thì những kêu gọi này sẽ không có nhiều kết quả gì bao nhiêu, mà cũng chẳng làm lợi gì cho VC lắm.
SGT: Bây giờ, nói về chuyến viêng thăm tái ngộ Úc Châu của BS, xin BS vui lòng cho biết, mục đích và địa điểm viếng thăm?
BS TXN: Kỳ này tôi đi là để cùng với ban chủ biên đặc tập Tâm Thức Việt Nam giới thiệu một số cách nhìn về đất nước về đấu tranh mà chúng tôi cho rằng cần thiết để cho công cuộc đấu tranh giải thể chế độ độc tài CS biến thái có hiệu năng hơn. Ngoài Sydney tôi sẽ đi Melbourne, Adelaide và Brisbane.
SGT: Thưa BS, so với chuyến viếng thăm Úc Châu trước, chuyến viếng thăm lần này của BS có những khó khăn gì, thuận lợi gì về quốc tế, VN, cũng như tổ chức đấu tranh Việt Tân Cách Mạng tại Mỹ, Úc...?
BS TXN: Tôi không thấy có những khó khăn gì đặc biệt. Những thuận lợi thì tôi cho rằng là sau khi có trang điện tử Tâm Thức Việt Nam (TTVN) thì các quan điểm và nhận thức của chúng tôi đã được những đồng bào quan tâm đến các vấn đề đất nước để ý, và với thời gian thì thấy rằng có phần có lý và kiểm chứng được bằng các sự việc đã diễn ra. Ngoài ra thì nhờ thế mà cũng phân biệt được sự khác biệt giữa tổ chức VNCTCMĐ là chúng tôi, và nhóm hoạt động chính trị VT đã ra công khai, mà hiện nay được đồng bào gọi là VTCC hay VT chệch hướng.
SGT: BS vừa đề cập đến trang điện tử Tâm Thức Việt Nam (www.tamthucviet.com)... Vậy thưa BS, “Tâm Thức” là gì? Trang web Tâm Thức Việt Nam theo đuổi những mục đích gì? Mối quan hệ giữa trang web TTVN và đặc tập TTVN như thế nào? Và qua dư luận, chúng tôi được biết, gần đây trang web TTVN bị đóng, phải không thưa BS?
BS TXN: Một cách thật vắn tắt, tâm thức là cái động cơ quyết định tư thái, hành động của một người, (hay của một tập thể), là kết quả của tác động hỗ tương giữa sự hiểu biết (là thức) và cảm tính (là tâm). Trang điện tử Tâm thức Việt Nam thu gom mô tả cái tâm thức này, và nhận định về những biểu hiện sai lệch do ngộ nhận hay do các quỷ luận để tâm thức Việt nam được phát huy thuận lợi, đóng góp vào tiến trình đấu tranh của dân tộc chống CS biến thái. Đặc tập Tâm Thức Việt Nam được soạn ra để cho những đặc điểm của trang điện tử được thấy rõ hơn. Trang điện tử TTVN đã bị phá hoại một cách khá là đặc biệt, vì thế đã bị đóng. Thời gian đóng có hơi lâu vì chúng tôi đang trong giai đoạn chỉnh đốn cách làm việc và vận hành của những người phụ trách trang điện tử để hoàn chỉnh hơn. Khi quý độc giả đọc những phát biểu này của tôi thì trang điện tử đã mở lại rồi.
SGT: Chân thành cảm ơn thì giờ quý báu của BS, và kính chúc BS và phái đoàn thành công trong chuyến viếng thăm tái ngộ Úc Châu.
http://tinucchau.bravejournal.com/entry/25509
---
Phỏng vấn BS Trần Xuân Ninh - Monday, December 1st 2008 6:06 PM
- Hữu Nguyên - LGT: Bác Sĩ Trần Xuân Ninh là một trong số những nhân vật lãnh đạo cao cấp, có uy tín nhất của Mặt Trận ngay từ giai...
http://tinucchau.bravejournal.com/archive.php
---
Subscribe to:
Posts (Atom)