Sunday, April 25, 2010

Đầy đủ hình ảnh Hội CQN QLVNCH/QLD tham dự ANZAC DAY 25/4/2010












Đầy đủ hình ảnh Hội Cựu Quân Nhân QLVNCH/QLD tham dự ANZAC DAY 25/4/2010 ( Brisbane, Queensland, Australia ).

---

Diễn hành ANZAC Day, Brisbane : VỚI CÁC ANH, CUỘC CHIẾN CHƯA TÀN !

Như những ngày khác, ắt hẳn tôi đã cảm thấy bực bội, nóng nảy.

Chuyến xe buýt chờ mãi vẫn chưa thấy tới. Đành rằng hôm nay là ngày Chủ Nhựt, mỗi tiếng mới có một chuyến. Và tôi cũng hiểu, cuộc diễn hành vừa mới chấm dứt cách đây không lâu, đường phố còn nghẹt cứng với các đoàn diễn hành, các xe nhà binh đang giải tán cùng với hàng chục ngàn người đang đổ ra về.

Nhung đã gần 1 giờ trưa rồi. Tôi còn phải về, edit lại cái tape phóng sự để 5 giờ còn lên đài chuẩn bị cho chương trình phát thanh tối nay nữa.

Thành thử, gặp lúc khác, trong tình cảnh đó, tôi sẽ cảm thấy rất bồn chồn, lo lắng.

Nhưng lạ kỳ, hôm nay thì khác. Trong lòng là cả một niềm vui. Và chỉ có một cảm xúc duy nhứt là sự hãnh diện tột cùng. Hãnh diện là người Việt Nam. Nói cho đúng và nói cho rõ: hãnh diện là người Việt quốc gia.

Hãnh diện khi nhìn thấy lá Đại Kỳ màu vàng ba sọc đỏ đi qua những đường phố chính của thành phố Brisbane. Trong 6 bàn tay nâng niu, trìu mến của 6 em gái. Tự dưng tôi cảm thấy xúc động. Các anh trong ban Tổ chức khéo quá. Không để chính các anh hầu kỳ. Cũng không nhờ các cô thiếu nữ đôi mươi đảm trách việc này. Mà nhờ các em 13, 14 phụ trách. Có ai nghĩ như tôi đang nghĩ hay không ? Đây là thế hệ thứ 3 của chúng ta ở hải ngoại đó. Các em, các cháu đang được các bác, các chú của thế hệ thứ nhứt hướng dẫn, chỉ cho đi trên con đường của LẼ PHẢI, của CHÍNH NGHĨA. Các em, các cháu đang tiếp tục công việc trao gởi thông điệp của chính nghĩa Quốc Gia đến người bản xứ. Ba mươi lăm năm trôi qua nhưng cuộc chiến Quốc Cộng vẫn chưa chấm dứt, nếu không muốn nói vẫn còn đang quyết liệt.

Tôi lại miên man nghĩ tiếp. Bọn CCC (Cán Cộng ở Canberra) giờ này làm gì mà không theo dõi các cuộc diễn hành như thế này trên toàn nước Úc. Nhìn lá Đại Kỳ của chúng ta giữa thủ phủ tiểu bang Queensland, ắt hẳn chúng sẽ tức điên người. Lộn ruột chưa các con ? Cho bọn bây thấy. Không mưu mô nào. Không xảo thuật nào có thể chế ngự được màu cờ chính nghĩa của người Việt quốc gia.

Không nói chi đến mấy chục ngàn người đứng xem hai bên đường, tôi không hiểu ngay chính trong cả trăm anh em đang nhịp bước đều đặn theo nhịp quân hành ngoài kia, có bao nhiêu người biết đến sự cẩn thận và lo lắng của Ban Chấp hành và ban tham mưu Hội CQN/QLVNCH/Qld về sự xuất hiện của lá Đại kỳ trong cuộc diễn hành hôm nay. Họ lo lắng và đề phòng về sự phản đối và phá bỉnh của phía bên kia nếu bọn chúng biết được. Cho nên, trước ngày ra quân, chỉ có một vài anh em được biết đến quyết định này. Ngay cả khi tập họp ở Charlotte St lúc nảy, Đại kỳ cũng chỉ được trưng ra vài phút để mọi người làm chuẩn mà xếp hàng ở phía sau, rồi sau đó được xếp lại và chỉ lại được tung ra khi cuộc diễn hành chính thức bắt đầu.

Nhìn sự cẩn thận của các anh rồi nhớ lại những lời tuyên bố ồn ào, vội vã về đài Tưởng Niệm Thuyền Nhân cách đây mấy năm, đưa đến sự phản đối của bọn CS khiến đề án phải bị dẹp bỏ, làm sao tránh khỏi cảm nghĩ chua chát với cách làm việc chỉ chuộng bề nổi, trọng thanh danh của một số người.

Nhưng thôi, hãy trở lại với cuộc diễn hành ngày hôm nay. Với những điều tích cực.

Sau lá Đại kỳ là toán Quốc Quân Kỳ. Cũng 5 anh. Cũng 2 quốc kỳ Úc, hai quốc kỳ VNCH và 1 lá quân kỳ QLVNCH như mọi năm trước. Nhưng năm nay, có một sự thay đổi. Nhỏ thôi, nên chắc nhiều người không để ý. Nhưng thật ra mang nhiều ý nghĩa. Là năm anh không đứng tách rời nhau theo hết bề ngang của đoàn diễn hành. Mà năm anh đi sát bên nhau. Ngay chính giữa. Vai chen cạnh vai. Cờ sát bên cờ. Một hình ảnh rất đẹp, rất thân tình mà cũng rất hào hùng, Ba mươi lăm năm về trước, vì chính trị, vì hoàn cảnh, các anh phải buông súng, phải rã ngủ. Nhưng cho đến bây giờ, các anh vẫn còn chung lưng đối cật, vẫn sát cánh cùng nhau. Hải, Lục, Không Quân. Các anh chưa ngừng chiến đấu !

VỚI CÁC ANH, CUỘC CHIẾN CHƯA TÀN !!!

Đơn giản chỉ có thế. Còn hơi thở, còn đấu tranh. Còn con tim, còn tiếp tục lên đường. Vì với các anh, TỔ QUỐC, DANH DỰ, TRÁCH NHIỆM vẫn còn đó.

Nực cười là vẫn có người loạn ngôn, bảo rằng các anh, bao nhiêu năm nay, không đóng góp gì cho cộng đồng. Mà phải chi từ một đồng hương bình thường thì còn có thể cho rằng họ không theo dõi sát với các sinh hoạt cộng đồng nên không nắm vững vấn đề. Đàng này, câu nói được người đại diện của cộng đồng. Chẳng những phát ngôn mà còn vìết trên Thông Cáo, giấy trắng mực đen. Chẳng những vào một ngày bình thưòng nào khác trong năm. Mà lại ngay ngày mồng Một Tết Nguyên Đán ! Hết ý !

Thôi, lại sắp sửa lạc đề. Đang viết về đoàn diễn hành của Hội CQN/QLVNCH/Qld trong ngày ANZAC 2010 cơ mà !

Ơ mà sao trong đó lại có bóng dáng của hai, ba người Úc vậy nhỉ? Mà hình như đâu có phải ai xa lạ đâu. Phu quân của một cô xướng ngôn viên trong ban phát thanh 4EB đó thôi. Phải chạy lại hỏi thăm vài câu mới được.

“Hello, mate ! How are you ?”

“I’m good, thanks”

“Why are you marching with us today ?”

“ Well, we fought together, didn’t we ?”


Trời, ngắn gọn mà sao xúc tích, đầy đủ vô cùng. Phải rồi, các anh đã cùng chiến đấu với chúng tôi. Các anh cũng đã từng đổ máu xương cho quê hương chúng tôi. Chúng ta là Đồng Minh. Trong quá khứ đã thế. Trong tương lai cũng vẫn sẽ mãi mãi là như thế. Cho nên, tôi đã đáp lời anh:

“Yes. It’s true. We fought together. And we are still fighting together. Forever. Thank you mate”

Trên trời, nắng đã lên cao. Rực rỡ. Như ngày mai của Việt Nam chắc chắn cũng sẽ như thế ! Cám ơn các anh. Đã cho tôi, và nhiều người khác, một niềm tin rạng ngời !

HƯNG VIỆT
(Viết xong 27/4/2010)

---