TỪ MỘT GIỌNG HÁT TRẺ THƠ
Mai Ly
Mới tối thứ Sáu 8/8/2008, cả thế giới trầm trồ thán phục em bé áo đỏ Lin Miaoke, 9 tuổi, hát bài "Ca Ngợi Tổ Quốc" tại buổi Lễ Khai Mạc Thế Vận Hội Olympics Bắc Kinh. Tiết mục này là "cây đinh" của toàn bộ 3 tiếng đồng hồ suốt buổi lễ, làm chấn động 91 ngàn người tham dự tại chỗ và hàng tỉ người trên thế giới theo dõi qua màn ảnh truyền hình.
Rồi chỉ vài ngày sau, thứ Ba 12/8, trên mọi phương tiện truyền thông, cả thế giới lại sững sờ: Em bé Lin Miaoke chỉ nhép miệng, và giọng hát tuyệt vời đó là của em Yang Peiyi 7 tuổi đã không được trình diễn chỉ vì chiếc răng cửa khập khễnh.
Sự kiện đã phơi bầy cái dối trá, vô tâm và tàn nhẫn của người cộng sản.
Điểm đáng chú ý là chính ông Chen Qigang, Giám Đốc đặc trách Âm Nhạc cho buổi Lễ Khai Mạc đã tiết lộ với đài phát thanh nhà nước Beijing Radio vào ngày Thứ Ba 12/8 chứ không phải nhà báo tây phương nào "khui ra". Và ông đã tiết lộ một cách rất là... ngây thơ "vô số tội", nếu không muốn nói là hãnh diện, vì ông cho rằng ông đã sử dụng được một lúc cả hai em bé, đã trình làng được cả hai cái nhất để làm "rạng rỡ" nước Trung Quốc vĩ đại, một đằng là đẹp nhất và một đằng là hát hay nhất. Và như vậy là vì "lợi ích quốc gia" !!!. Ông cho biết rằng, quyết định đưa em Lin Miaoke ra nhép miệng là lệnh vào giờ chót của một đảng viên cao cấp (được dấu tên). Sun Weide, phát ngôn viên của Ủy Ban Tổ Chức Thế Vận Hội Bắc Kinh đã xác nhận quyết định trên.
Trên thực tế, ông cán bộ cộng sản nào đó, người đã nhẫn tâm ra cái lệnh quái gở trên, đã trắng trợn tước đoạt vinh dự của em Yang Peiyi với giọng ca tuyệt vời.
Hẳn ông đã không biết rằng, nếu ông đã sử dụng em Yang Peiyi với giọng hát thật và khuôn mặt thật, với cái răng khập khễnh vì còn đang trong tuổi mọc răng, thì thế giới còn bái phục Trung Quốc biết bao nhiêu. Thật vậy, chỉ mới 7 tuổi, với khuôn mặt mũm mĩm, ngây thơ, em Yang Peiyi sẽ chinh phục được toàn thế giới với tài năng bẩm sinh của em, bởi vì trên thế giới này, ở tuổi em, hát như em, vững chãi, rõ ràng và truyền cảm thì không dễ gì kiếm được.
Làm sao ông hiểu được rằng thế giới trân trọng sự thật? Bởi vì người cộng sản là dối trá.
Làm sao ông hiểu được cái đau đớn của em Yang Peiyi bây giờ và sau này khi em lớn lên và ý thức được sự dối trá này? Bởi vì người cộng sản là tước đoạt, là vô tâm.
Cộng sản đàn anh (tức CS Trung Quốc) hay đàn em (tức CS Việt Nam) đều giống nhau trên phương diện dối trá và tước đoạt công sức của người dân. Trong trường hợp này là công sức tập luyện và tài năng bẩm sinh của em Yang Peiyi.
Ở Việt Nam có biết bao nhiêu người bỏ công sức ra để làm ăn cần cù từ đời này sang đời kia, để rồi nhà nước CSVN tước đoạt từng tấc đất, từng miếng cơm manh áo, từ danh dự nhân phẩm con người, đến tiếng nói và cả tôn giáo.
Ở Việt Nam có biết bao nhiêu những bạn trẻ giỏi dang nhưng thấp cổ bé miệng, khi học ra trường rồi thì chỉ đi làm với đồng lương chết đói hoặc bỏ việc đi làm lao động qua ngày để nhìn những bạn cùng lứa ăn trên ngồi chốc nhờ cái gốc cán bộ của gia đình.
Một điểm khác đáng chú ý trong sự kiện này là thái độ của em Yang Peiyi được các nhà báo Tây Phương mô tả như sau: Khi được hỏi em có buồn không khi không được ra trình diễn, em đã trả lời: "Em rất vui vì giọng hát của em được dùng và vậy là sướng rồi!".
Em Yang Peiyi là một em bé 7 tuổi, chưa hiểu được cái mất mát của em. Cả cha mẹ em cũng không cảm thấy cái mất mát, cái bất công hay việc bị tước đoạt trắng trợn, mà còn lấy làm vinh dự vì dù sao, giọng hát con mình cũng được cất lên bay bổng trong một buổi lễ trịnh trọng chưa từng có ở Trung Quốc.
Làm sao họ hiểu được quyền lợi của họ khi mọi điều tạm gọi là tốt lành đều được họ xem như là "ân huệ" của nhà nước? Làm sao họ hiểu được rằng, lẽ ra, họ còn phải được hưởng nhiều hơn cái mà họ đang có? Lẽ ra, con họ, em bé Yang Peiyi, phải được vinh dự đứng vào chỗ của em Lin Miaoke vì giọng hát đó là từ chính em, vì chính em đã dầy công tập luyện, vì chính em có biệt tài hát hay nhất. Cái răng khập khễnh không phải là cái tội để gạt em ra. Cái răng đó chỉ đánh dấu giai đoạn phát triển thể chất rất tự nhiên của đứa bé 7 tuổi dễ thương, hồn nhiên, không có gì là xấu xa cả. Nếu Ban Tổ Chức đã chọn giọng em thì phải cho em cái vinh dự được thế giới thưởng thức và chiêm ngưỡng. Đó là sự công bằng tối thiểu.
Phản ứng của em Yang Peiyi và cha mẹ em cũng tương tự như nhiều người dân ở Việt Nam khi cho rằng những cái mình có, tạm gọi là tốt lành, cũng là "ân huệ" của nhà nước CSVN.
Nhiều bạn trẻ trong nước đã tâm sự rằng: Dù sao mình cũng được đi học, còn hơn những người không được đi học. Dù sao mình cũng có mái nhà để ở, còn hơn những người sống lê lết ngoài đường phố. Dù sao mình cũng có việc làm dù là lương chết đói. Dù sao mình cũng còn được sinh hoạt trong chùa, trong nhà thờ, còn được tụm năm tụm ba, đi làm những công tác xã hội giúp những người bất hạnh. Dù sao thì chùa lớn, nhà thờ rộng ngày càng mọc lên càng nhiều ở các thành phố. Và như vậy là cũng may mắn rồi, vì đó là "ân huệ" của đảng và nhà nước.
Cái còng đeo vào cổ họ chỉ được nới rộng ra để cái đảng và nhà nước đó sống còn, chứ đó vẫn là cái còng mà lẽ ra họ không phải đeo.
Nhiều bạn trẻ trên đã không hiểu rằng, lẽ ra, người dân Việt Nam còn phải được nhiều hơn cái họ đang có. Họ đã không nhìn ra được cái mà họ bị tước đoạt. Nói chung, họ đã bị tước đoạt quyền sống cho ra người, như ở các nước mà chính phủ lo cho dân. Đó còn là quyền thay đổi chính phủ nào không biết lo cho dân.
Em bé Yang Peiyi và cha mẹ em chưa ý thức được em đã bị tước đoạt quyền lợi nên hài lòng với cái "ân huệ" là giọng hát em được sử dụng.
Người dân Việt Nam không thể hài lòng với những vá víu hiện tại được. Người dân Việt Nam phải được hưởng cuộc sống ấm no, được đi học khi còn trẻ, được chăm sóc khi bệnh hoạn đau yếu, già nua, và khi đi làm thì được đối xử công bằng, được sống trong môi trường trong sạch, không dối trá lừa lọc tham nhũng bất công, không bụi bậm dơ bẩn, thiếu vệ sinh, v.v... Người dân phải được tự do lên tiếng khi thấy bất công, tự do theo một tôn giáo mà không bị lừa lọc dối trá ngay trong tôn giáo mình do sự can thiệp của nhà nước. Và xa hơn nữa, người dân phải có quyền sống trên một lãnh thổ nguyên vẹn, không bị nay mất chỗ đất này, mai mất chỗ biển kia.
CS Việt Nam cũng như CS Trung Quốc đều viện cớ "Lý do là vì quyền lợi quốc gia" . Vâng, chính "vì quyền lợi quốc gia" nên nhà cầm quyền tước đoạt bao nhiêu quyền lợi của người dân, và tha hồ tung hoành, nay ra những lệnh này, mai ra những nghị quyết kia.
Trường hợp này, nhà nước Trung Quốc đã ra lệnh sai lầm khi dấu nhẹm em Yang Peiyi và phô trương em Lin Miaoke để rồi bị cả thế giới lên án. Trên 40 tỷ đồng đổ ra để đánh bóng bộ mặt Trung Quốc, để quyết chí làm cho thế giới phải khâm phục và công nhận sức mạnh của Trung Quốc. Trên 40 tỷ đồng đó đã bị cuốn trôi sông chỉ vì một quyết định tai hại của một cán bộ dấu tên đã dẹp em Yang Peiyi đi. Trên 40 tỷ đồng bị trôi sông vì cái lý do dấu em Yang Peiyi chỉ là vì em có bộ răng xấu xí, một lý do chạm đến lương tâm thế giới luôn tôn trọng những cảm xúc nơi trẻ em.
Khi tự bào chữa rằng quyết định trên là vì "quyền lợi quốc gia" thì quả thật CSTQ đã lạm dụng lòng yêu nước của người dân, để tác oai tác quái. CSVN thì đang thi đua với CSTQ để cũng tác oai tác quái với người dân, lạm dụng lòng yêu nước của người dân.
Cha mẹ em Yang Peiyi sẵn sàng dâng hiến giọng ca của con mình để làm đẹp cho bộ mặt Trung Quốc, và ngay cả em bé Yang Peiyi cũng vậy. Tuy nhiên, lòng yêu nước của họ đã bị CSTQ lạm dụng.
Người dân Việt Nam còn bị tệ hại hơn người dân Trung Quốc nữa. Ngoài việc bị lạm dụng lòng yêu thương gắn bó với tổ quốc, người dân Việt Nam còn bị mất đất, mất biển vì một nhà nước bất tài, vô tâm.
Tiếng hát trẻ thơ bị tước đoạt vinh dự trong buổi Lễ Khai Mạc Thế Vận Hội Bắc Kinh vì một nhà nước độc tài, đang làm nhức nhối nhiều con tim Việt Nam quằn quại vì: tại Việt Nam, người dân còn bị tước đoạt cả những quyền tối thiểu để làm con người.
Mai Ly
16/8/2008
---