Chủ Nghĩa Hình Thức
Trực Nhân
Chắc hẳn mọi người còn nhớ việc trình diễn nhép miệng trong buổi lễ khai mạc Thế vận hội Bắc kinh 2008. Cô bé Yang Peiyi, 7 tuổi, dù có giọng hát trong vắt như pha lê, đã không được cho phép ra đứng hát trong buổi lễ. Ban Tổ chức và những người có trách nhiệm của nhà nước Trung quốc đã thay vào đó cô bé Lim Miaoke, 9 tuổi, ra đứng nhép miệng, với lý do đơn giản là có gương mặt “dễ coi” hơn Yang Peiyi. Trong những giải thích, nhà nước Trung quốc đã coi việc này như là vấn đề trình diễn tạo chú ý hình thức bề ngoài, chứ không coi đó là hành động kỳ thị, không lương thiện trong một cuộc tranh tài thể thao quốc tế, mà tinh thần bình đẳng và ngay thẳng lúc nào cũng được đề cao. Còn ban Tổ chức Thế vận thì họp báo chính thức nói rằng họ không biết gì về sự kiện này và sẽ coi lại. Thế là xong, mọi vấn đề coi như được giải quyết, dù bị dư luận bàn tán và phê phán.
Trau chuốt bề ngoài để phô trương đã là môt quy luật bắt buộc phải thi hành dưới các chế độ Cộng sản, để tuyên truyền “đánh bóng”cho lãnh đạo và chế độ, nhằm che dấu một xã hội không có gì đáng hãnh diện ngoài hệ thống nhân sự và phương tiện trấn áp. Cho nên tuy Trung Cộng được coi là đã biến thái thành công trở thành “xì thẩu”, nhưng bản chất “đóng tuồng” vẫn không có gì thay đổi. Nghĩa là dân có thể đói chứ đảng không thể xấu.
Những lãnh đạo đảng CSVN biến thái và tay chân khi áp dụng cái quy luật này đã vượt trội hơn những đàn anh Trung quốc. Những bộ áo đại cán hoặc áo sơ mi trắng ngả màu được thay bằng các bộ đồ lớn đúng thời trang và những tà áo dài thêu tay tỉ mỉ của các bà lớn không nói làm gì. Những chiếc xe đạp thồ Trung quốc hay “Honda tiếp thu” được thay thế bằng những chiếc xe hơi đời mới bóng loáng cũng không có gì đáng nói, nếu mà các bộ phận trong xe không có đòi hỏi cầu kỳ khắc thêm tên của chủ. Và nếu mà các công tử con quan cán bộ lãnh đạo không có trò đem giấy trăm đô la ra châm thuốc lá để biểu diễn sự khinh thường tiền bạc làm lác mắt đàn em và gái.
Với cái lối tiêu tiền của Cộng sản biến thái thành tài phiệt như thế thì những tay đàn tay ca hải ngoai vất vả chạy show tất nhiên không bỏ qua khi có dịp để về kiếm cháo. Và đương nhiên là không thể không ca tụng là Việt nam bây giờ “cởi mở” lắm rồi. Hải ngoại thuốc lắc không thấy nhiều, nhưng trong nước thì nhan nhản trong giới thanh niên nam nữ “tiến bộ” trong lãnh vực dâm tình. Những tay chính trị hô hào tiếp cận để thay đổi dĩ nhiên là cũng không ra ngoài các mục đích mong được ghé vào cái bàn tiệc rượu ê hề của đám tài phiệt đỏ đó.
Cũng ưu việt là trong phần phô trương hình thức trong lãnh vực tâm linh. Cặp thiền sư giáo phái Làng Mai-Làng Hồng được khuyến khích dắt tay nhau về dưới võng lọng nghênh ngang cùng các đệ tử tùy tòng lập đàn làm chay khua chuông gõ mõ râm ran. Rồi ngày kỷ niệm Phật đản quốc tế 2008 cũng được đỡ khỏi tay nhà sư chống Cộng thời cơ vác từ Thái Lan về, để thế giới biết rằng “đảng và nhà nước ta” đã nhất tâm tôn kính đức Từ phụ Như Lai. Còn Nguyễn Tấn Dũng thì đã vào Vatican gặp đức Thánh Cha, và tiếp tổng giám mục Ngô Quang Kiệt, giúp bộ máy tuyên truyền nhà nước cơ hội ca tụng lãnh đạo cấp tiến. Thử hỏi có đàn anh Trung quốc, Cu ba hay Bắc Hàn nào làm được những chuyện vĩ đại ngang tầm đỉnh cao trí tuệ loài người như vậy?
Ở mức nhỏ hơn, thì “nhà nước ta” cũng đã cải tạo được “cô đầm ba lô” Aline Rebeaud thất nghiệp, lang bạt kỳ hồ Thái Lan Cam bốt thuở nào để biến thành “nàng tiên nhân đạo” mang tên cô Tim, sửa sang sắc đẹp, đi ra các cộng đồng Việt Nam vừa ngửa tay xin tiền từ thiện, vừa trừng mắt quát đòi dẹp bỏ lá cờ vàng, để trống chỗ cho lá cờ sao đẫm máu đang chờ chực từ lâu mà chưa có dip tung bay. Kế hoạch này không may bị bể. Chỉ vì hải ngoại không có nhiều những thành phần đầu óc cỡ như Anh Đào Traxel con gái nuôi ông cựu tổng thống Pháp Chirac, hay là như nhà hoạt động được Tây thuộc địa dậy dỗ nọ ở Liège bên Bỉ, tay chủ tịch kia ở vùng quê mù sương Fresno, hoặc ông sư Về Nguồn ở Mississauga tiểu bang Toronto Canada.
Khi mà phải dùng mọi cách tô son trát phấn hình thức bên ngoài để tạo ấn tượng thì chỉ cho người ta thấy rằng là cái bên trong không có gì đáng kể. Nhất là khi son phấn là những hạng rẻ tiền mạt hạng.
---